Tiêu Hề Hề trở thành ngoại lệ duy nhất.
Chỉ có nàng không mang theo bất cứ mưu cầu gì, chỉ đơn giản đứng ở vị trí của Thái tử, suy nghĩ mọi chuyện từ góc độ của hắn.
Chính vì vậy, chỉ có nàng mới hiểu được những cảm xúc u ám ẩn giấu trong lòng Thái tử.
Tiêu Hề Hề sáp đến gần hắn, nịnh nọt nói "Nể tình thần thiếp trả lời tốt như vậy, người đừng bắt thần thiếp đọc kinh Kim Cương nữa, được không?"
Lạc Thanh Hàn "Được."
Tiêu Hề Hề vui mừng khôn xiết, đang định reo hò thì nghe Thái tử nói tiếp.
"Nàng có thể không cần đọc kinh Kim Cương, dù gì cũng chỉ là không ăn thịt, nàng không chết đói được, hẳn là chẳng có gì to tát."
Tiêu Hề Hề lại sững người "Tại sao vẫn không thể ăn thịt?"
Lạc Thanh Hàn "Muốn ăn thịt thì phải đọc kinh."
Tiêu Hề Hề "Người thật vô tình thật độc ác!"
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt đáp "Ừm."
Tiêu Hề Hề hết cách, đành nhặt lại kinh thư, tiếp tục khổ sở đọc kinh.
Làm vợ bé thật khó, chẳng những phải hầu ăn hầu ngủ hầu tắm, còn phải học hòa thượng tụng kinh.
Cứ tiếp tục như vậy, sau này nếu nàng bỏ công việc vợ bé, có thể kiêm luôn ni cô.
Thế này thì nàng lại có thêm cách kiếm sống khác.
Xe ngựa trở về thành Bàn Vân.
Tiêu Hề Hề vén rèm xe nhìn ra ngoài, thấy dọc đường có rất nhiều cửa tiệm, trong đó có rất nhiều quán ăn.
Nàng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, lập tức kêu lên "Dừng xe! Ta muốn mua đồ ăn!"
Lạc Thanh Hàn cau mày "Nàng muốn ăn gì thì về bảo ngự trù làm, đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ."
Tiêu Hề Hề ôm cánh tay hắn, làm nũng cầu xin "Hiếm khi thần thiếp được đến thành Bàn Vân, chỉ muốn ăn vài món đặc sản địa phương, món ngự trù nấu thì lúc nào chẳng ăn được, nhưng đặc sản ở đây không phải lúc nào cũng ăn được, người cho thần thiếp thử món mới đi mà."
"Nàng đừng quên, nàng còn chưa học thuộc kinh Kim Cương, tạm thời chưa thể ăn thịt."
Tiêu Hề Hề "Mặc kệ! Bây giờ thần thiếp muốn mua đồ ăn, kinh Kim Cương nói sau đi!"
Lạc Thanh Hàn mặc kệ nàng.
Tiêu Hề Hề vồ lấy hắn, ôm cổ hắn, dụi vào người hắn.
Nàng còn thổi vào tai hắn.
Lỗ tai Lạc Thanh Hàn khá nhạy cảm, hơi thở ấm áp phả vào tai lập tức làm cả người hắn như bị điện giật.
Hắn ôm eo nữ nhân, trầm giọng nói "Nghe lời, đừng quậy!"
Lúc này Tiêu Hề Hề đang ngồi trên đùi hắn, hai tay ôm cổ hắn, tư thế rất ám muội. Nhưng lúc này trong đầu nàng toàn nghĩ về món ngon, vốn không để ý bản thân đang ở gần Thái tử ra sao.
"Thần thiếp muốn mua đồ ăn, người không đồng ý thì thần thiếp cắn lỗ tai người!"
Lạc Thanh Hàn không chịu thỏa hiệp.
Tiêu Hề Hề trực tiếp há miệng cắn vành tai hắn, cố ý nghiến răng hai lần.
Đây là lần đầu tiên Lạc Khinh Hàn chịu loại kích thích này, nhất thời nhịn không được, thân thể lập tức có phản ứng.
Tiêu Hề Hề cảm nhận được.
Nàng buông tai Thái tử ra, vẻ mặt kinh hoàng nhìn hắn.
"Thứ gì đụng vào bụng thần thiếp vậy?"
Vành tai Lạc Thanh Hàn hơi ửng đỏ, nhưng trên mặt vẫn không có biểu tình gì "Có lẽ là y phục của ta."
Tiêu Hề Hề "Y phục của người cứng như vậy à?"
"Y phục bị cuộn lên thì cứng như vậy đấy."
Tiêu Hề Hề không còn gì để nói.
Giọng Lạc Thanh Hàn có hơi khàn "Nàng còn muốn quậy nữa không?"
Tiêu Hề Hề buông cổ hắn ra, rụt rè nói "Không, không quậy nữa."
Nếu còn quậy tiếp, trinh tiết của nàng sợ là không đảm bảo được.
Lạc Thanh Hàn buông eo nàng ra, mặc nàng lùi lại.
Hắn chỉnh y phục trên người, co một chân lại, dùng vạt áo che đi chỗ phản ứng.
Hắn nhặt cuốn kinh Kim Cương bị vứt sang một bên, bắt đầu niệm kinh.
Sắc tức thị không, không tức thị sắc.
Tiêu Hề Hề nằm trên cửa sổ xe, nhìn những món ngon đang dần rời xa nàng bên ngoài, nàng chỉ cảm thấy đau lòng.
Nàng chợt kêu lên một tiếng.
"Đó không phải là Tam công tử phủ Trần Lưu vương sao?!"
Lạc Thanh Hàn đặt kinh thư xuống, ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ xe, hắn thấy một bóng người quen thuộc ngồi ở cửa một tửu lâu bên đường, người đó chính là Tam công tử Cừu Thịnh.
Tiêu Hề Hề quan sát kỹ hơn "Hình như y say rồi, chúng ta có nên đến nói chuyện với y không?"
Sau khi niệm kinh thanh tẩy, phản ứng cơ thể của Lạc Thanh Hàn đã bình thường lại.
Hắn nói "Dừng xe."
Xe ngựa lập tức dừng lại.
Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề lần lượt xuống xe.
Lạc Thanh Hàn nói với Triệu Hiền.
"Các ngươi tìm một chỗ gần đây nghỉ chân một lát, ta đi sẽ về ngay."
"Vâng."
Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề đi về phía tửu lâu, Thường công công theo sau.
Lúc này, Cừu Thịnh đang ngồi trên bậc thềm ở cửa vào tửu lâu, khắp người nồng nặc mùi rượu, bộ dáng say khướt không đứng dậy được.
Bên cạnh có một hầu bàn, hầu bàn đó biết Cừu Thịnh, đang cố khuyên Cừu Thịnh mau chóng trở về.
Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề đi đến bên cạnh Cừu Thịnh.
Tiêu Hề Hề ngồi xổm xuống, dùng ngón tay chọc chọc vào cánh tay Cừu Thịnh, thăm dò gọi "Tam công tử?"
Cừu Thịnh ngẩng đầu, để lộ khuôn mặt anh tuấn say rượu.
Y nhìn nữ nhân trước mặt, một lúc sau mới dần nhận ra.
"Cô... cô là Tiêu trắc phi?"
Tiêu Hề Hề "Đúng vậy, là ta, chúng ta tình cờ thấy ngươi ở đây, nên tới hỏi ngươi, có cần chúng ta đưa người về vương phủ không?"
Dù Cừu Thịnh say khướt nhưng vẫn biết lễ độ.
Y vật lộn đứng dậy muốn hành lễ với đối phương, nhưng vì quá say nên cố gắng mấy lần cũng không đứng dậy được.
Cuối cùng hầu bàn không nhìn tiếp được nữa, vội đỡ y dậy, giúp y đứng vững.
Cừu Thịnh nghiêng ngả chắp tay với Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn.
"Bái kiến..."
Tiêu Hề Hề ngắt lời y "Được rồi, đây là bên ngoài, không phải vương phủ, không cần quá để ý lễ nghi, ngươi có muốn về vương phủ không? Chúng ta có xe, có thể đưa ngươi về."
Cừu Thịnh xua tay "Không cần, ta còn chưa muốn về."
"Ngươi3 đã say như vậy rồi, sao còn không về?"
Cừu Thịnh ợ một cái, lẩm bẩm nói "Về đó rất chán, ta chỉ muốn ở bên ngoài, ở bên ngoài rất tự do!"
Tiêu Hề Hề quay đầu nhìn Thái tử, thấy hắn vẫn không trả lời, nàng tiếp tục nói với Cừu Thịnh.
"Uống rượu một mình chán lắm, có muốn chúng ta uống cùng không?"
Lúc Cừu Thịnh tỉnh táo chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng bây giờ y say khướt, đầu óc mơ màng.
Nghe nói có người muốn uống rượu với mình, y gần như không cần suy nghĩ đã đồng ý.
"Được chứ!"
Bốn người vào tửu lâu, đến một phòng riêng.
Hầu bàn dâng rượu ngon món ngon.
Hầu bàn rời đi, Thường công công đóng cửa lại.
Lạc Thanh Hàn ngồi yên, chỉ có Tiêu Hề Hề tiếp tục nói chuyện với Cừu Thịnh.
Cừu Thịnh uống hết ly này đến ly khác, đầu óc vốn đã mơ màng lại càng thêm mờ mịt.