• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 18

Bấy giờ Lưu Phi ngã dưới đất mới kịp phản ứng lại, khi anh ta nhìn thấy người đánh mình chính là Liễu Huân bạn thân của ông chủ thì lập tức hoảng hốt.

Lại nghe thấy bạn của ông chủ mình xin lỗi Diệp Viễn, Lưu Phi đã hoàn toàn choáng váng.

Kẻ đến đây ăn chùa lại được Liễu Huân gọi là đại sư.

Một người mà Liễu Huân phải gọi là đại sư, có thể thấy thân phận cao đến mức nào.

Anh ta làm việc ở khách sạn này nhiều năm rồi, biết rất rõ thân phận của Liễu Huân là gì.

Tiêu rồi!

Lần này là tiêu thật rồi!

Bấy giờ, trong lòng Lưu Phi chỉ có một suy nghĩ, đó là anh ta tiêu đời rồi.

Đồng thời, anh ta cũng hận cả đám người Lý Thiên Vũ và Lâm Phi Phi.

Những người đó lúc nãy vẫn còn thề thốt một hai rằng Diệp Viễn chính là một tên ăn mày đi giao hàng thối nát.

Nhưng trong nháy mắt, anh đã biến thành đại sư Diệp mà cả Liễu Huân cũng phải kính trọng.

Bấy giờ, Lý Thiên Vũ và Lâm Phi Phi cũng nghệt mặt ra, chuyện gì thế này, sao tên ăn mày Diệp Viễn lại biến thành đại sư Diệp rồi.

Hơn nữa có vẻ như thân phận của người mới xông vào không hề đơn giản.

Diệp Viễn quen biết một người như thế từ bao giờ vậy?

Mà Lâm Oánh Oánh thấy có người lên tiếng thay Diệp Viễn thì có chút khó chịu quát.

“Mấy người là ai thế, ai cho mấy người vào đây, cút hết ra ngoài cho tôi!”

“Bốp!”

Thế nhưng Lâm Oánh Oánh còn chưa nói hết lời, thì trên mặt đã có một cái tát thật mạnh.

Người ra tay chính là Lưu Phi.

“Con mẹ nó cô câm miệng ngay cho tôi chưa!”

“Cái loại vô liêm sỉ này, dám đánh con gái tôi, tôi liều mạng với cậu!”

Vương Phương thấy con gái bảo bối của mình bị đánh thì cũng nổi giận như con gà mái mẹ, lao về phía Lưu Phi.

“Bốp!”

Lưu Phi lại tặng cho Vương Phương một cái tát thật kêu.

Làm xong, Lưu Phi vội vàng quỳ xuống trước mặt Liễu Huân và ông chủ của mình.

“Thật lòng xin lỗi anh Liễu, xin lỗi ông chủ, tất cả đều là lỗi của tôi, là do tôi tin vào lời dèm pha của những người này nên mới hiểu lầm anh Diệp đến nhà hàng mình ăn chùa uống chùa!”

“Bốp!”

Liễu Huân lại tát vào mặt Lưu Phi một cái.

“Đúng là mắt chó lại còn mù!”

Nói xong, Liễu Huân đang định ra tay thì Diệp Viễn lại giơ tay lên ngăn cản anh ta.

“Được rồi, cũng không phải chuyện gì to tát!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK