• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 69

Lưu Hổ nghe thấy giọng nói đó thì cơ thể không nhịn được run lên, mồ hôi lạnh cũng lập tức chảy khắp người.

Sở Vân Phi thì gã biết, hơn nữa còn vô cùng quen thuộc, bởi vì đại ca đã dặn trước với gã rồi.

Giang Châu này có một số người tốt nhất đừng dây vào, một trong số đó chính là Sở Vân Phi.

Sở Vân Phi là cậu ấm của nhà họ Sở ở Giang Bắc, thế lực của nhà họ Sở ở Giang Bắc là thứ mà đại ca Lưu Đường của gã không thể sánh bằng.

Nhà họ Sở muốn giải quyết đại ca nhà gã chỉ cần đúng một câu nói.

“Mẹ mày, mày là thằng nào thế, dám nói chuyện với anh Hổ kiểu đó hả!”

Tưởng Thế Kiệt bên cạnh thấy có người lên tiếng cho Diệp Viễn thì lập tức gầm lên.

“Bốp!”

Một âm thanh trầm đục vang lên, gương mặt sưng đỏ của Tưởng Thế Kiệt lại chịu thêm một cái tát.

Người ra tay không phải Sở Vân Phi, cũng không phải Diệp Viễn, mà là Lưu Hổ.

“Anh Hổ? Sao anh lại đánh em?”

Tưởng Thế Kiệt che mặt, có chút ngơ ngác và uất ức.

“Bộp!”

Lưu Hổ đi tới đá thật mạnh vào mặt Tưởng Thế Kiệt.

Một đá đó khiến răng trong miệng Tưởng Thế Kiệt đều rơi xuống.

Làm xong hết, Lưu Hổ vội vàng cúi đầu khom lưng với Sở Vân Phi.

“Anh Sở, thật lòng xin lỗi, tôi không biết là anh, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi!”

“Bốp!”

Sở Vân Phi trực tiếp tát một cái vào mặt Lưu Hổ.

“Hiểu lầm cái mả mẹ mày, đạp cửa phòng tao còn bắt khách quý của tao phải quỳ xuống xin lỗi mày, con mẹ nó mày lại nói là hiểu lầm?”

Bị tát một cái nhưng Lưu Hổ không dám tỏ chút thái độ nào, thậm chí còn trực tiếp quỳ xuống trước mặt Sở Vân Phi.

“Anh Sở, thật lòng xin lỗi anh, tôi sai rồi, tôi sai rồi!”

Một màn đó khiến Tưởng Thế Kiệt và đám đàn em sau lưng Lưu Hổ đều phải trợn tròn mắt.

Lưu Hổ không sợ trời không sợ đất, luôn hống hách khó trị lại quỳ xuống trước mặt người khác.

“Bốp!”

Sở Vân Phi lại tặng cho Lưu Hổ một cái tát.

“Nếu đã biết mình sai, thì sao không con mẹ nó đi xin lỗi đại sư Diệp đi!”

Lưu Hổ vội vàng quỳ tới trước mặt Diệp Viễn, liên tục dập đầu xin lỗi.

“Thật lòng xin lỗi đại sư Diệp, tôi sai rồi, tôi cầu xin anh rộng lòng bỏ qua cho kẻ tiểu nhân này, tha cho tôi một lần đi!”

Diệp Viễn cũng không có hứng thú giải quyết những người này.

“Cút đi!”

Lưu Hổ như được đại xá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK