Chương 72
“Mẹ nó, mày là ai vậy, ai cho mày vào đây!”
Bác sĩ Tưởng vẫn nhìn chằm chằm vào Phùng Tiêu Tiêu nên không phát hiện ra có Diệp Viễn bước vào.
“Bố mày đến đánh mày đấy!”
Diệp Viễn chẳng nói chẳng rằng, tiến tới đánh cho tay bác sĩ kia một trận ra trò.
Cuộc đời anh hận nhất là loại cặn bã lừa gạt phụ nữ này.
Huống chi tên mặt người dạ thú đó còn khoác chiếc áo blouse trắng của bác sĩ, đúng là bôi nhọ cho cái nghề thần thánh đó, bôi nhọ tất các bác sĩ.
Nếu Phùng Tiêu Tiêu không ngăn lại, có lẽ Diệp Viễn đã tiễn tên bác sĩ khốn nạn này đi chầu Diêm Vương.
“Hay, hay hay, Phùng Tiêu Tiêu, mẹ nó cô chờ đó cho tôi, bây giờ tôi sẽ khiến cho bà mẹ ốm bệnh chết tiệt của cô cút khỏi bệnh viện”.
Bác sĩ Tưởng mặt mũi bầm dập, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu, vội vàng rời khỏi văn phòng.
“Òa”, một tiếng!
Phùng Tiêu Tiêu ngồi xổm xuống mặt đất khóc, gánh nặng cuộc sống cùng với áp lực đè nặng trong lòng đã hoàn toàn đẩy ngã Phùng Tiêu Tiêu vào giờ phút này.
Cô ta tuyệt vọng, như muốn chết mất.
Diệp Viễn khẽ thở dài một tiếng, cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng Phùng Tiêu Tiêu để cô ta có thể trút hết ra.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài đã có tiếng ồn ào.
Diệp Viễn ngước mặt lên, nhìn thấy cửa phòng bệnh xa xa là bác sĩ Tưởng cùng với hai vệ sĩ đang đẩy một người phụ nữ trung niên ra khỏi phòng.
Bởi vì bảo vệ quá hung hăng, nên người phụ nữ trung niên kia ngã mãnh xuống đất, đau đớn kêu rên.
Nghe tiếng, Phùng Tiêu Tiêu đứng dậy khỏi mặt đất, chạy ra ngoài như điên.
“Mẹ!”
Diệp Viễn cũng vội vàng theo sau.
Bác Sĩ Tưởng nhìn thấy Diệp Viễn thì lập tức quát hai bảo vệ kia.
“Chính là tên khốn này ra tay đánh người, mau bắt tên khốn nạn đó lại!”
Mà chuyện này cũng nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của bệnh nhân và người thân trong bệnh viện, cùng với bác sĩ ý tá.
“Bố, có chuyện gì thế ạ?”
Lúc này, trong đám đông, Lâm Oánh Oánh đang đẩy xe lăn của Tưởng Thế Kiệt đi tới.
“Diệp ngu ngốc, là mày, bố mày giết chết mày!”
Nhìn thấy Diệp Viễn cũng ở đây, Tưởng Thế Kiệt lập tức bùng lên lửa giận ngút trời, vùng vẫy muốn đứng dậy khỏi xe lăn.
“Con trai, chân con bị làm sao vậy?”
Bác sĩ Tưởng nhìn thấy con trai mình ngồi xe lăn, trên mặt và người đầy vết thương thì lập tức hoảng hốt.
“Bố à, bố phải đòi lại công bằng cho con, hôm qua vì tên khốn này nên con mới bị người ta đánh gãy chân”.