Chương 22
Nhưng anh nghiên cứu rất lâu vẫn không thể hiểu được, rốt cuộc mình phải sử dụng bí thuật đó như thế nào.
Mà vừa nãy anh chỉ mới bắt tay với Sở Vân Phi, thì trong đầu đã xuất hiện những cảnh tượng đó.
“Thì ra là vậy!”
“Anh Diệp? Anh làm sao thế?”
Diệp Viễn cứ nắm lấy tay mình mãi không buông khiến Sở Vân Phi cảm thấy bực bội, anh ta tưởng Diệp Viễn có thứ sở thích bệnh hoạn nào đó.
“Không có gì!”
Lúc này Diệp Viễn mới phản ứng lại, sau đó buông lỏng tay Sở Vân Phi.
Chẳng mấy chốc, nhân viên phục vụ đã mang những món ăn mà Liễu Huân đích thân dặn bếp trưởng làm lên.
Sau khi cơm no rượu say, quan hệ của Liễu Huân và Diệp Viễn cũng được kéo gần thêm một chút.
Diệp Viễn cũng nhận ra con người Liễu Huân không tệ, ngoài mặt lại khá là kiêu căng hống hách.
Tất nhiên, cũng có thể do Liễu Huân được sinh ra ở vạch đích, sống trong những lời ton hót nịnh bợ nên khó tránh khỏi việc bị ảnh hưởng, trở nên kiêu ngạo.
Nhưng sau khi nói chuyện với Liễu Huân một lát, Diệp Viễn thấy anh ta cũng khiêm tốn và hiền hòa lắm, rất hợp với tính anh.
Trên bàn cơm, anh ta cũng khiêm tốn hỏi han về những vấn đề mình gặp phải trong y học.
Diệp Viễn cũng chẳng keo kiệt, cho anh ta một số lời giải thích và kinh nghiệm của mình.
Về phần y thuật của Quỷ Môn, Diệp Viễn lại không nói, bởi vì bản thân anh cũng chưa nghiên cứu sâu.
Trước khi có được y thuật của Quỷ Môn, anh cũng đã theo một vị thần y trên giang hồ, cũng không thua bất kỳ ai trong việc chữa bệnh cứu người. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Vì Diệp Viễn muốn nhờ Liễu Huân giúp mình tìm một số dược liệu, nên hai người không ở lại nhà hàng quá lâu.
Ra khỏi thang máy, ba người xuống bãi đỗ xe dưới hầm, Diệp Viễn ngồi lên xe Liễu Huân, chuẩn bị đến cửa hàng dược liệu của nhà họ Liễu ở Giang Châu.
Sở Vân Phi cũng lên chiếc Mercedes cách đó không xa.
Khi Diệp Viễn nhìn thấy chiếc Mercedes đó.
Anh nhận ra nó giống như đúc chiếc xe mình vừa thấy lúc nãy, điều đó giúp anh hiểu được rằng một lát nữa Sở Vân Phi sẽ gặp chuyện không may.
Sở Vân Phi là bạn của Liễu Huân, Diệp Viễn cảm thấy mình nên nhắc nhở anh ta một câu.
Sau đó, Diệp Viễn bước xuống khỏi xe Liễu Huân, đi tới chỗ Sở Vân Phi để ngăn cản chiếc xe đang chuẩn bị lái đi.
“Anh Diệp, anh còn vấn đề gì ư?”
Sở Vân Phi kéo kính xe xuống, khó hiểu nhìn Diệp Viễn đang chắn trước đầu xe.
“Chuyện là thế này, tôi có biết chút thuật xem tướng, lúc nãy tôi thấy anh Sở sắp gặp phải tai nạn xe cộ, hơn nữa rất có thể sẽ mất mạng, nên hôm nay tốt nhất anh đừng ra đường!”
Nghe thế, Sở Vân Phi khẽ nhíu mày lại, sắc mặt cũng có vẻ bực bội.