Chương 42
Tô Lâm thì không biết chuyện này, bởi vì mười năm trước Tiêu Càn đã theo bên cạnh ông ta, Tô Lâm còn xem ông ta như người nhà.
Còn đặt tên cho ông ta.
“Hừ, cái gì mà Tông với cả Sư, lập tức tìm người giải quyết tên khốn nạn đó ngay cho tôi”.
“Mặt khác, chuyện này đừng để cho nhà họ Tiêu biết”.
Tô Lâm biết rất rõ tính Tiêu Thiên Minh, nếu tên đó biết Tô Yên Nhiên kết hôn với người khác thì nhà họ Tô chắc chắn sẽ là kẻ đầu tiên rước lấy tai ương.
“Rõ!”, ngoài miệng Tiêu Càn đã đồng ý, nhưng trong lòng lại nghĩ nhất định phải báo chuyện này cho nhà họ Tiêu biết sớm.
“Còn nữa, con bé chết tiệt đó thích bay nhảy đúng không, lập tức đóng băng hết tất cả mọi nguồn tiền của nó lại!”
“Tôi muốn chống mắt lên xem nó sẽ sống với tên rác rưởi vô dụng đó như thế nào!”
“Rõ!”
……
Nói tới Diệp Viễn và Tô Yên Nhiên, sau khi hai người rời khỏi cục dân chính, thì Tô Yên Nhiên chuẩn bị dẫn Diệp Viễn về biệt thự của mình.
Bây giờ cô đã kết hôn với Diệp Viễn, cũng biết anh không có chỗ ở sau khi bị nhà họ Lâm đuổi đi.
Nhưng hai người chỉ mới đi được nửa đường thì Tô Yên Nhiên đã nhận được điện thoại từ công ty.
Người trong công ty nói với cô rằng Tô Lâm đã hủy bỏ chức vị của Tô Yên Nhiên ở công ty nhà họ Tô, hơn nữa cả xe và biệt thự của Tô Yên Nhiên cũng bị lấy lại hết.
Tô Yên Nhiên vội vàng kiểm tra thẻ ngân hàng của mình, không có gì bất ngờ, mọi thứ đều bị đóng băng.
Bây giờ, có thể nói là Tô Yên Nhiên chẳng còn gì ngoài bộ quần áo trên người.
“Chuyện gì thế?”
Thấy sắc mặt Tô Yên Nhiên không được ổn, Diệp Viễn vội hỏi.
“Diệp Viễn, ông nội đã lấy đi tất cả mọi thứ của em rồi, còn đóng băng tài khoản ngân hàng của em nữa!”
Tô Yên Nhiên được nuôi lớn trong nhung lụa, ngậm thìa vàng trưởng thành.
Cô chưa từng phải lo âu vì chuyện tiền bạc, nhưng bây giờ mọi thứ đã bị ông nội lấy lại, nhất thời cô không biết phải làm cái gì.
Nghe thế, Diệp Viễn lại thấy buồn cười.
“Anh cứ tưởng là chuyện gì lớn, không sao, có anh đây, bảo đảm sẽ không để em ngủ ngoài lề đường!”
“Nhưng anh cũng vừa mới ly hôn, trên người anh làm gì có tiền?”
Tô Yên Nhiên vừa dứt lời thì điện thoại của Diệp Viễn đã reo lên.
Là Liễu Huân gọi tới.
“Nhìn xem, người đưa tiền tới rồi!”
Diệp Viễn lắc lắc điện thoại trong tay.
Sau mười mấy phút, Liễu Huân lái xe đi đón Diệp Viễn và Tô Yên Nhiên.