• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 62

“Tên họ Long kia, sao ông ác như thú vậy. Tôi vẫn luôn coi ông là anh em, thế mà ông lại muốn hại tôi! Ông cứ đợi đấy!”

Đương nhiên, Lý Hồng Đào nhận ra được, giọng nói này là của một đối tác của ông ta.

Khi hai người còn trẻ tuổi đã hợp tác với nhau mở công ty. Ông ta luôn coi người này là người anh em đáng tin cậy nhất, nhưng không ngờ người này lại muốn hại ông ta.

“Vù!”

Đúng lúc này, một tiếng “vù” vang lên.

Vương Kỳ Văn vốn yếu ớt, lúc này lại toát ra khí thế mạnh mẽ, tay cầm con dao găm sáng bóng, đâm nhanh vào cổ Lý Hồng Đào.

Tốc độ của Vương Kỳ Văn quá nhanh, Lý Hồng Đào không kịp phản ứng.

Lý Hồng Đào tuyệt vọng, vô thức nhắm chặt hai mắt.

Nhưng ông ta đợi hồi lâu mà không thấy cảm giác đau nhói.

Khi ông ta mở mắt ra thì đã thấy cánh tay của Vương Kỳ Văn đang bị Diệp Viễn bắt lấy. Con dao găm đang ở vị trí cách cổ ông ta chưa đầy 1cm, nhưng không thể tiếp tục gây sát thương cho ông ta.

Vương Kỳ Văn buông tay ra, con dao găm rơi vào tay kia, hung hăng chém mạnh vào cổ tay Diệp Viễn.

Lúc này, Diệp Viễn mới buông tay Vương Kỳ Văn.

Sau khi Vương Kỳ Văn thoát khỏi sự kìm hãm của Diệp Viễn, cô ta nhanh chóng lui về phía cửa.

Vài vệ sĩ muốn hành động nhưng lại bị Vương Kỳ Văn đá văng.

Cô ta thành công ra tới cửa biệt thự, Vương Kỳ Văn lạnh lùng quét mắt nhìn mấy người đang có mặt tại đây, đặc biệt là Diệp Viễn.

“Các người cứ đợi đấy, chuyện này chưa xong đâu!”

Nói xong, Vương Kỳ Văn biến mất dạng chỉ trong vài giây.

Diệp Viễn không đuổi theo, vì anh cố ý muốn để Vương Kỳ Văn rời đi.

Bởi vì sau khi nhìn thấy con dao găm trên tay Vương Kỳ Văn, anh đã nhận ra, Vương Kỳ Văn chính là người của phái Bát Kì nước Uy.

Bởi vì con dao găm đó là vật phẩm tượng trưng cho phái Bát Kì.

Sở dĩ, Diệp Viễn cố ý thả người đi là vì bây giờ thực lực của anh chưa hồi phục, anh không muốn bại lộ thân phận của mình.

Còn tại sao người của phái Bát Kì lại xuất hiện ở Hoa Hạ thì không có gì là tự nhiên cả. Chắc chắn chúng thâm nhập vào Hoa Hạ là có mục đích không muốn để người khác biết.

Cho nên, lúc này càng không thích hợp để đánh rắn động cỏ.

Đợi sau khi thực lực của anh đã lớn mạnh, có thể đối kháng với phái Bát Kỳ thì lúc đó đi tìm lũ khốn đó báo thù cũng chưa muộn.

Dù sao, khi anh giữ tay Vương Kỳ Văn đã để lại dấu vết trên người cô ta.

Đợi sau khi tìm được cơ hội sẽ từ từ xử lý chúng.

“Tôi đã giúp ông giải quyết xong việc rồi. Bây giờ, có phải là nên thực hiện lời hứa rồi không?”, Diệp Viễn nhìn Lý Hồng Đào lạnh nhạt nói.

“Đại sư Diệp, tôi đi lấy tiền đưa cho cậu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK