Đừng nói đám người xung quanh bị chấn kinh, ngay cả người có tính cách lãnh đạm như Huyền Anh đạo quân cũng bị A Lạc làm cho giận đến bật cười.
Gương mặt hắn càng thêm lạnh lùng, nếu không phải người trước mắt có dung mạo giống hệt Yểu Yểu có thể giúp hắn hoá giải tâm kết thì hắn đã lập tức lấy mạng nàng.
Đám tu sĩ xung quanh thấy vậy dồn dập lên tiếng, mồm năm miệng mười nói:
“Với tư chất tam linh căn hỗn tạp của ngươi thì tu vi sau này cùng lắm chỉ tới Trúc Cơ, vậy mà dám cuồng vọng như thế, đúng là đồ vô tri ngu xuẩn.”
“Có thể lọt vào mắt xanh của đạo quân là may mắn mà người người cầu còn không được! Ngươi có phúc mà không biết hưởng, thứ không biết điều!”
“Dám mạo phạm đạo quân như vậy sao xứng gia nhập Côn Luân Tiên Tông. Hy vọng đạo quân nghĩ lại.”
“Nếu đạo quân muốn chọn đồ đệ thì có mấy người có tư chất thượng giai rất thích hợp nha…”
Huyền Anh đạo quân hoàn toàn làm ngơ những lời nói này, chỉ trầm giọng nói với A Lạc:
“Bổn quân chính là Huyền Anh đạo quân của Côn Luân Tiên Tông, nếu ngươi làm đệ tử bổn quân thì sẽ có nhiều cơ hội lên đỉnh đại đạo.”
Không ai hoài nghi tính chân thực của câu nói này ngoại trừ người đã xem trước kịch bản là A Lạc.
Hừ, lúc Ninh Tư chết cũng chỉ mới là Luyện Khí kỳ, tài nghệ dạy dỗ cùi bắp như vậy mà cũng không biết xấu hổ đòi thu người ta làm đồ đệ.
Cho nên mặc kệ hắn nói gì, A Lạc cũng từ chối rất quả quyết:
“Ta không muốn bái ngươi làm sư phụ, cũng sẽ không gia nhập Côn Luân Tiên Tông.”
Câu nói này không chỉ đánh vào mặt Huyền Anh mà còn làm mất hết mặt mũi của tông môn.
Nếu nói trong kịch bản, Huyền Anh đạo quân còn có chút thương hại đối với Ninh Tư thì bây giờ sau nhiều lần bị A Lạc từ chối, hắn đã hoàn toàn không có hảo cảm với nàng, chỉ xem nàng là một công cụ để giải trừ tâm kết mà thôi.
Nếu đã là công cụ thì không cần phải để ý nhiều như vậy, Huyền Anh khẽ phất tay áo định cưỡng ép mang A Lạc đi. Chờ sau khi về tới tông môn thì nàng sẽ tự động phải nghe lời thôi.
Đột nhiên một tia kiếm quang sáng rực xuất hiện ngăn cản Huyền Anh.
Người vừa tới là một nam nhân mặc đạo bào đơn giản màu xanh, sau lưng đeo trường kiếm, tóc hắn búi thành một búi trên đỉnh đầu, hàng chân mày thẳng như kiếm toát ra vẻ tiêu sái tuỳ ý không bị trói buộc.
Chỉ là trên người hắn thoang thoảng mùi rượu còn chưa tan hết khiến cho các vị trưởng lão cổ hủ ở nơi này tỏ ra khó chịu.
“Sư thúc, ngài rốt cuộc cũng chịu tới rồi!”
Người lên tiếng là đệ tử Kiếm Tông trẻ tuổi lúc nãy.
Huyền Anh đạo quân vừa đến đã thả ra uy áp, đệ tử này lập tức truyền tin cho sư thúc. Với thái độ này của Huyền Anh đạo quân thì e là quầy tuyển chọn đệ tử của Kiếm Tông bọn hắn sẽ bị thổi bay, vậy mà Tư Đồ sư thúc không biết còn đang say xỉn trong quán rượu nào!
Nhưng hắn lại càng không ngờ được thời điểm Tư Đồ sư thúc tới lại là đối kháng với Huyền Anh đạo quân, như vậy còn hỏng bét hơn!
Tư Đồ Không nào biết đệ tử đang lo lắng, hắn cao giọng cười rồi lên tiếng, giọng nói vừa có vẻ bất cần đời vừa ngay thẳng như ánh nắng phá tan mây đen.
“Ngươi đường đường là Huyền Anh đạo quân, cũng đã gần sáu trăm tuổi rồi lại đi bắt nạt một tiểu cô nương.”
Nghe vậy, đệ tử Kiếm Tông lại càng thêm áp lực. Sao hắn lại quên mất tính nết Tư Đồ sư thúc nhà mình chứ, xưa nay đều là chuyên gia gây chuyện, ngay cả chưởng môn cũng không quản nổi.
Huyền Anh đạo quân là người nổi danh nhất tu chân giới, là đại năng trẻ tuổi nhất đã đạt tới Nguyên Anh kỳ, dù là các tu sĩ thế hệ trước cũng không dám ra vẻ làm cao trước mặt người này, vậy mà sư thúc nhà hắn vừa ra sân đã làm mất mặt người ta!