Càng không ngờ được là nữ tử kia lại tàn nhẫn vô tình như thế, ra tay bẻ gãy tay chân Thiều nhi ở trước mặt mọi người.
Đông Phương phu nhân tức giận không thôi, nàng ta là nữ tu sĩ Nguyên Anh hiếm có trong tu chân giới, lại đã quen ở địa vị cao bá đạo ngang ngược, còn chưa từng có ai dám không để ý mặt mũi của Thiên Vân Cung mà đắc tội với nàng ta, cho nên nàng ta đã quyết tâm phải làm cho đối phương trả giá thật lớn.
Dù cho người đó có là thiên tài kiếm đạo, thậm chí là thủ đồ Kiếm Tông thì đã sao?
So sánh với thê tử, cung chủ Thiên Vân cung Lăng Hoài Kỳ lý trí hơn nhiều, không đến mức xử sự theo cảm tính.
Sản nghiệp của Thiên Vân Cung lại có quan hệ không tệ với Linh Bảo Các do ma tu điều khiển, việc này ảnh hưởng không nhỏ đến Thiên Vân Cung.
Lăng cung chủ còn đang đau đầu chuyện này, so với việc đó thì chuyện nhi tử chỉ bị chút vết thương ngoài da thịt đâu có gì đáng ngại. Chẳng qua người ta không thích Lăng Thanh Thiều, muốn từ nay về sau cắt đứt tâm tư của hắn mà thôi, không phải chuyện lớn gì.
Thế nhưng Đông Phương phu nhân sốt ruột thương con, loại lời này có nghe thế nào cũng không lọt tai.
Lăng cung chủ hỏi ngược lại, ngẫm lại cũng không có khả năng.
Lăng cung chủ có chút đau đầu: “Quà tạ ơn lúc trước đã bị chưởng môn Lăng Nguyên trả lại hết rồi.”
Đây là biểu lộ thái độ của Kiếm tông.
Thấy trượng phu không muốn vì chuyện này mà tranh chấp với Kiếm Tông, Đông Phương phu nhân chỉ có thể oán hận nói:
“Nữ tử này sát tâm nặng như vậy, nói không chừng về sau chính là tai họa của tu chân giới.”
A Lạc còn không biết nàng lại có thêm một kẻ thù tràn đầy địch ý, nhưng nếu Đông Phương phu nhân đứng ở trước mặt A Lạc thì đảm bảo A Lạc sẽ ra tay càng ác hơn, thậm chí có thể sẽ lấy mạng Lăng Thanh Thiều.
A Lạc không quan tâm đến những người không liên quan, không có nghĩa là nàng sẽ mặc cho người ta nói xấu mình.
. . .
Ngoại giới cực kỳ náo nhiệt, mà đúng lúc này Côn Luân tiên tông cũng xảy ra một đại sự.
Huyền Anh đạo quân xuất quan.
So với trước đây, Huyền Anh có biến hóa rất lớn. Mái tóc đen biến thành trắng bệch, khí tức quanh thân càng thêm cường đại đáng sợ. Hơn nữa tu vi cũng từ Nguyên Anh hậu kỳ đột phá lên Nguyên Anh đỉnh phong hậu kỳ.
Chưởng giáo và các trưởng lão chân nhân quả thực vui mừng vô cừng, tu vi cảnh giới có đột phá cũng có nghĩa là tâm ma của Huyền Anh đã bị diệt trừ.
Lục Cảnh nhìn sư tôn đứng ở giữa điện, vẻ mặt lạnh lùng, sợi tóc trắng như tuyết xõa tung ở sau lưng, một thân áo bào trắng bay phấp phới trong gió, chẳng biết vì sao hắn bỗng cảm thấy tim mình đập nhanh như thể gặp phải chuyện gì cực độ nguy hiểm.
Nhưng sư tôn xuất quan, tu vi còn tăng lên rốt cuộc vẫn là chuyện tốt.
Những năm qua không có sư tôn toạ trấn, Lạc Anh Phong có thể nói là liên tục bị đả kích lớn, ngay cả đại đệ tử như hắn cũng cảm thấy sắp không chống đỡ nổi.
Vốn bởi vì đãi ngộ trong tông môn bị giảm xuống, lại thêm mất đi người che chở nên Lạc Anh Phong từ từ suy bại, lòng người tan rã.
Về sau lại vì vị kiếm đạo thủ đồ kia nổi danh khiến sư tôn Lục Cảnh và Lạc Anh Phong đều bị tông môn trách tội, do lỗi của bọn họ mà Côn Luân tiên tông bỏ lỡ một tuyệt đỉnh thiên tài hơn cả Huyền Anh đạo quân.
Sau đó rất nhiều đệ tử Lạc Anh Phong không ở lại được nữa, lại không biết đến khi nào Huyền Anh đạo quân mới có thể thành công xuất quan, thế là bọn họ nhao nhao tìm kiếm đủ loại phương pháp để chuyển sang những sơn phong khác.
Chờ đến khi Huyền Anh trở lại Lạc Anh Phong, nhìn thấy đỉnh núi thưa thớt người qua lại và không còn dáng vẻ trù phú trước đó, trong lòng Lục Cảnh cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng.