Kết quả lại bị đại đệ tử của Chân Hà trưởng lão đoạt mất, Chân Hà trưởng lão cũng là Nguyên Anh chân quân lâu đời trong tông môn, hắn nói vài câu là chưởng giáo và những trưởng lão khác đều gật đầu đồng ý.
Chuyện tương tự như vậy xảy ra càng lúc càng nhiều, sau một thời gian thì Lạc Anh Phong vốn phồn thịnh cũng dần dần tan rã và xuống dốc, không còn nổi danh như ngày xưa.
Đối với việc này Lục Cảnh cũng không thể làm gì được.
. . .
Tư Đồ Không vượt qua lôi kiếp, thành công kết anh xuất quan, tiến giai thành tu sĩ Nguyên Anh, tuổi thọ đã tăng lên tới ba ngàn tuổi.
Trận lôi kiếp này cũng chấn động toàn bộ Kiếm Tông, nhưng có Lăng Nguyên ra tay khoá chặt lôi kiếp ở Tiêu Dao Phong nên không đến mức thương tổn tới những đệ tử khác. Toàn bộ đệ tử Kiếm Tông đều được quan sát tiểu sư thúc đối kháng lôi kiếp như thế nào, thể hiện ra khí phách tuyệt luân, kiếm ý huy hoàng vô cùng.
Đợi đến khi Tư Đồ Không ngự kiếm bay xuống, đang hăng hái vọt tới chỗ chưởng môn sư huynh và A Lạc định khoe khoang một phen, vốn tưởng rằng chưởng môn sư huynh sẽ tràn đầy vui mừng, thậm chí còn khen ngợi hắn, kết quả thái độ chưởng môn sư huynh rất là bình thản, giống như trên mặt viết rõ một dòng chữ: “Ha, ngươi rốt cuộc cũng kết anh.”
Tư Đồ Không có hơi ngơ ngác, ta chẳng qua chỉ bế quan vài năm, vậy mà địa vị đã mất sạch rồi sao?
Cho dù ở tu chân giới thì tu sĩ đã kết anh cũng không thấy nhiều, huống chi với chiến lực cá nhân hiện tại của hắn, Tư Đồ Không có tự tin ngoại trừ đám lão quái vật không cách nào phi thăng chỉ có thể hao mòn tuổi thọ ra, thực lực bản thân hắn đã có thể tiến vào top mười.
Khi còn đang chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, Tư Đồ Không bỗng nhìn về phía đồ đệ nhà mình, ừm, không gầy không béo, còn cao lên chút, nhìn chỗ nào cũng rất đẹp mắt.
Kỳ thật lúc trước khi Tư Đồ Không ném đồ đệ nhà mình cho chưởng môn sư huynh, trong lòng hắn cũng có hơi lo lắng.
Không phải sợ chưởng môn sư huynh bạc đãi nàng hay dạy dỗ nàng không tận tâm, mà là đồ đệ của hắn ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, gặp phải người tính tình lãnh đạm như chưởng môn sư huynh chẳng phải sẽ có lúc cảm thấy tủi thân uất ức hay sao? Nếu nàng cảm thấy không được yêu thương và che chở nhiều thì phải làm sao bây giờ?
Tư Đồ Không đã quên mất lúc hắn uống rượu ở Tiêu Dao Phong gần như cũng không quản chuyện đồ đệ nhà mình.
Cũng may A Lạc không phải là tiểu hài tử chân chính, lại có hệ thống làm hết chức trách của một bảo mẫu, các sư huynh tri kỷ lại thường xuyên tặng quà và đưa vật tư hằng ngày cho nàng nên nàng mới có thể chăm sóc tốt cho bản thân, tiện tay chăm sóc cho sư phụ một chút.
“Chúc mừng sư phụ thăng cấp Nguyên Anh.” A Lạc mỉm cười nói.
“Cũng tạm được.”
Tư Đồ Không còn chưa đắc ý được bao lâu đã tận mắt nhìn thấy chưởng môn sư huynh lúc nào cũng nghiêm túc lạnh lùng với đệ tử Kiếm Tông nay lại bày ra thái độ ấm áp hơn cả gió xuân với A Lạc:
“Đã quan sát Nguyên Anh độ kiếp xong, ngươi về trước đi, đừng chậm trễ việc tu hành.”
Tư Đồ Không rất nhanh đã phát hiện điểm không thích hợp, không chỉ là chưởng môn sư huynh thái độ không giống bình thường mà ngay cả các đệ tử Kiếm Tông khác dù vẫn gọi A Lạc là tiểu sư muội nhưng lại hết sức kính trọng, không có người nào dám trêu chọc đùa giỡn.
“A Lạc đã là thủ đồ của Kiếm Tông.” Lăng Nguyên nhẹ nhàng nói một câu như vậy.
(Thủ đồ: người đứng đầu trong các đệ tử tông môn.)
Tư Đồ Không khiếp sợ, bật thốt lên: "Khi nào?”
“Nửa tháng trước.”
Lăng Nguyên nói xong, trong giọng nói còn lộ ra một tia ghét bỏ, giống như đang nói Tư Đồ Không mà đột phá Nguyên Anh chậm một chút nữa thì đã không tham gia được buổi lễ phong A Lạc làm thủ đồ.