Nếu đổi lại là một nữ tử khác, dưới sự lấy lòng chân thành của thiếu chủ thì đối phương rất có thể sẽ động lòng. Nhưng người kia lại không giống người bình thường nha! Ngay cả nàng khi nhớ tới tình cảnh A Lạc ra tay cũng nhịn không được mà sợ hãi.
Vốn tưởng rằng thiếu chủ chỉ muốn tìm kiếm bóng dáng Ninh cô nương trên người vị kia, kết quả thiếu chủ lại động chân tình.
Yến Thiền cũng không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ mong thiếu chủ có thể sớm nghĩ thoáng một chút, đừng có cố chấp để rồi trở thành vong hồn dưới kiếm A Lạc cô nương.
Lăng Thanh Thiều dù không trả lời nhưng thân thể vẫn rất thành thật, ngày hôm sau đã thấy hắn xuất hiện ở khán đài bên dưới sân tỷ thí Kim Đan kỳ.
Bởi vì A Lạc chiến thắng liên tiếp, thiên tài tuấn kiệt của các tông môn chính đạo đều đã bị hào quang chói mắt của một mình nàng che lấp đến mức không ngóc đầu lên được, cho nên mỗi khi nàng đối chiến thì số lượng tu sĩ đứng bên dưới xem càng lúc càng nhiều.
Tuy Lăng Thanh Thiều đã cố ý tìm một góc để quan sát nhưng rất nhanh đã bị tỳ nữ tinh mắt bên cạnh mẫu thân phát hiện, nàng ta nhanh chóng báo cáo cho Đông Phương phu nhân.
Sắc mặt Đông Phương phu nhân lập tức đen lại, sai người đưa nhi tử tới rồi chất vấn:
“Thiều nhi, tại sao ngươi lại tới đây?"
“Mẫu thân.” Lăng Thanh Thiều hành lễ với nàng rồi mím môi nói, “Hôm nay đang rảnh nên ta đến xem một chút.”
Đông Phương phu nhân làm sao không nghe ra hắn đang tìm cớ, trong lòng càng thêm tức giận.
Chẳng lẽ Thanh Thiều lại thích nữ kiếm tu lạnh lùng vô tình kia đến như vậy? Đông Phương phu nhân có hơi bất mãn, giọng nói cũng cao hơn một chút:
“Ngươi..."
Lăng cung chủ ngồi bên cạnh nàng khẽ nhíu mày, đè tay nàng lại. Người tu tiên ngồi đầy bên dưới, không chỉ có rất nhiều đệ tử Luyện Khí, Trúc Cơ mà còn có các đồng đạo Kết Đan thậm chí Nguyên Anh, nếu gây ra chuyện gì thì tương lai trăm năm Thiên Vân Cung sẽ là chuyện cười cho toàn tu chân giới.
E ngại sắc mặt phu quân, Đông Phương phu nhân đành phải nhịn lại cơn tức giận rồi bảo Lăng Thanh Thiều ngồi phía dưới nàng.
Đối với nữ kiếm tu đả thương thể xác lẫn tinh thần của nhi tử, Đông Phương phu nhân đã hận thấu xương, nhưng vì Kiếm Tông đứng sau lưng A Lạc nên mới không làm gì được nàng. Nếu không cho dù thiên tư của nàng có ưu tú như thế nào thì chẳng qua cũng chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ nho nhỏ mà thôi.
Từ khi hội võ Thất Tông bắt đầu tới nay, mỗi lần nghe được lời khen ngợi đàm luận về A Lạc là Đông Phương phu nhân lại cảm thấy cổ họng như bị bóp nghẹt vô cùng khó chịu, chứ đừng nói chi là phải tự mình quan chiến.
Nếu không phải bởi vì ——
Đông Phương phu nhân lơ đãng nhìn lướt qua tu sĩ trung niên đang đối chiến với A Lạc trên chiến đài.
Cùng lúc đó, Lăng Thanh Thiều cũng không nhịn được mà nhìn người đứng trên chiến đài.
Đối thủ của A Lạc hôm nay là một vị tu sĩ Kim Đan của Tử Đan tông, vị trung niên nam tử này có ngũ quan bình thường, gương mặt tái nhợt, giữa lông mày có khí tức u ám. Hắn ngẩng đầu nhìn A Lạc, cố gắng nặn ra một nụ cười.
“Đã nghe nói tới đại danh của thủ đồ Kiếm tông, bây giờ có thể thỉnh giáo một phen rồi.”
A Lạc hơi nhíu mi, chỉ thấy tu sĩ trung niên kia ra tay cực nhanh, từng chiêu từng thức đều rất quỷ dị, nhìn không ra là thuộc về môn phái nào. Từng chiêu của hắn đều là chí mạng làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Nhưng A Lạc không hề tốc chiến tốc thắng giống như trước kia mà chỉ ra tay phòng ngự, chiêu đến thì phá chiêu.
Chẳng qua mọi cử động của nàng đều bám sát vào thiên đạo, ngay cả từng đường kiếm cũng đơn thuần như một trận gió, một cọng cỏ, một đóa hoa rơi.
“Cảnh giới như thế, chẳng trách nàng có thể trảm diệt nửa bước Nguyên Anh."