Mà Huyền Anh đạo quân kia vẫn luôn trưng ra dáng vẻ cao quý lãnh diễm, trong mắt không có hạt bụi. Ở tu chân giới cá lớn nuốt cá bé này, làm gì có ai thật sự muốn làm một kẻ nịnh nọt sống hèn?
Những người khác ngại tu vi của Huyền Anh đạo quân và Côn Luân tiên tông nên không dám nói cái gì, nhưng hiện tại cơ hội đã tới.
Đây chính là cái gọi là ‘thừa dịp ngươi bệnh, lấy mạng ngươi’, tin tức vừa truyền khắp tu chân giới được một ngày thì ngoài cửa Côn Luân tiên tông đã có vị tán tu đầu tiên tới khiêu chiến Huyền Anh.
Đối phó với kiểu danh chính ngôn thuận đến tận nhà khiêu chiến này, Côn Luân tiên tông không phải là không thể lấy thế áp người, thậm chí cũng có thể không cho người ta tiến vào, nhưng làm như vậy sẽ làm hỏng thanh danh thủ lĩnh chính đạo của Côn Luân tiên tông bọn hắn, bị người ta nhạo báng không thôi.
Cho dù là Huyền Anh cũng chỉ có thể nhíu mày ứng chiến, quang minh chính đại đánh bại đối phương để chứng minh thực lực của mình.
Tán tu kia vừa thấy Huyền Anh đã lộ ra ánh mắt thù hận phẫn nộ:
"Huyền Anh, ngươi còn nhớ rõ ta không? Hơn hai mươi năm trước ta và sư huynh ở Vạn Lâm Tuyết Hải vất vả mấy tháng để bày ra thiên la địa võng, mới bắt được một con Tuyết Linh Điêu thuần sắc hiếm có. Linh lực của con linh thú kia có quan hệ trọng đại đến con đường tu hành của chúng ta, kết quả lại bị ngươi cưỡng ép cướp đi, còn đánh chúng ta bị thương.
Tài nguyên của Côn Luân tiên tông phong phú cỡ nào, cần gì một con linh thú nho nhỏ? Sau này chúng ta mới biết được đó chẳng qua là quà tặng dành cho đồ đệ bảo bối của ngươi làm linh sủng, chỉ vì muốn dỗ dành tiểu đồ đệ vui vẻ mà ngươi làm lỡ dở cơ duyên kết đan của sư huynh ta.
Cuối cùng chúng ta ở Tuyết Hải khổ tìm suốt ba năm cũng không thể gặp được một con Tuyết Linh Điêu thuần sắc như vậy nữa, sư huynh ta cuối cùng không thể kết đan, hao hết thọ nguyên mà chết. Đại thù này ta khắc ghi trong lòng, thiên đạo đúng là luân hồi, Huyền Anh đạo quân ngươi cũng có hôm nay, ta rốt cuộc cũng có cơ hội báo thù rửa hận!”
Thì ra là cố ý đến tìm Huyền Anh đạo quân trả thù.
Vẻ mặt Huyền Anh vẫn lạnh như băng sương, loại chuyện vặt vãnh như thế này làm sao hắn có thể để trong lòng cho được, hắn nhấc tay muốn nghiền chết tên nhãi nhép đang nhảy nhót trước mặt mình.
Tán tu này chỉ mới có tu vi Kim Đan, dựa vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú và lợi thế về pháp khí nên có thể chống đỡ được vài chiêu dưới tay Huyền Anh. Hơn nữa cũng không biết là hắn tâm cơ khá sâu hay là được người khác chỉ điểm, cứ cố ý lặp đi lặp lại nhắc tới tiểu đồ đệ đã chết yểu của Huyền Anh đạo quân.
Huyền Anh vừa bị chưởng môn trấn áp ma chướng, tâm thần bị hao tổn cách đây không lâu, bây giờ nghe đến tên Ninh Yểu Yểu, trong nháy mắt khí tức lại bất ổn, đôi mắt vốn màu lưu ly dần dần hiện lên tơ máu, ý cảnh Nguyên Anh hậu kỳ viên mãn đột nhiên biến đổi, mang theo một cỗ sát ý tàn nhẫn.
Tâm ma đã sinh.
Tán tu kia đã sắp chết dưới tay Huyền Anh, có trốn cũng không thể trốn thoát, nhưng hắn lại cất tiếng cười to.
Huyền Anh kinh tài tuyệt diễm thì sao chứ? Có đại tông môn làm chỗ dựa thì sao chứ? Tâm ma một khi đã bộc phát thì đã không còn cơ hội quay đầu lại, cuối cùng sẽ có một ngày Huyền Anh thân tử đạo tiêu dưới tay thiên kiếp.
Trận chiến bình thường này qua đi, quá trình chiến đấu đã bị người của Côn Luân tiên tông che giấu rất tốt, không để lộ ra nửa điểm bất lợi.
Người bên ngoài cũng chỉ thăm dò được có một tên tán tu nho nhỏ không biết tự lượng sức mình, mưu đồ khiêu khích Huyền Anh đạo quân nên đã rơi vào kết cục chết người.
Nhưng sau đó tông môn liền tuyên bố Huyền Anh đạo quân bế quan tĩnh tu.