Mục lục
Nữ Phụ Cầm Nhầm Kịch Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống phụ còn tỏ vẻ nếu việc này hoàn thành, chẳng những sẽ trả công hậu hĩnh cho Trần Đông mà còn tìm cho hắn một công việc có thể diện ở huyện.

Trần Đông nghe vậy lập tức vỗ ngực đồng ý, không phải chỉ là khua môi múa mép giật dây bắc cầu thôi sao, chuyện này quá đơn giản!

Ngày hôm sau Trần Đông đã đến thôn Tam Hà, dạo quanh một vòng rồi đi thẳng tới chỗ Chung Đại Sơn đang ngồi đan sọt dưới tàng cây du trước cửa nhà.

“Là Chung thúc phải không, cháu từng nghe Ngưu Nhị nhắc tới chú.”

Trần Đông còn rất nhiệt tình lấy hộp thuốc lá hàng hiệu đã chuẩn bị sẵn trong túi ra đưa tới trước mặt Chung Đại Sơn, hắn nghe người anh em kia nói Chung thúc đã hút thuốc nhiều năm.

Chung Đại Sơn nghe được tên Ngưu Nhị trong thôn nên cũng không cảnh giác nhiều với người lạ trước mắt, vào thời này nông dân vẫn rất thuần phác. Nhưng điếu thuốc hàng hiệu kia ông không nhận lấy mà xua xua tay, không muốn chiếm tiện nghi của người khác, bèn cầm ống thuốc khô cằn bên cạnh lên rít hai hơi.

Trần Đông là một người giỏi ăn nói, cho dù ban đầu lấy lòng không được nhưng chỉ sau vài câu nói là đã kéo gần quan hệ giữa hai người, mở miệng ra là kêu Chung thúc, thân thiết cực kỳ. Chờ thời điểm thích hợp, hắn lại chuyển đề tài tới Chung Tú.

“Nghe nói con gái chú là thiên tài đàn dương cầm, sắp tham gia trận thi đấu ở tỉnh. Chung thúc và thím thật lợi hại, biết dạy con thành tài.” Trần Đông nói xong còn giơ ngón tay cái lên ra chiều tán thưởng.

Chung Đại Sơn cũng thích nghe người ta khen con gái nhà mình, còn vui vẻ hơn được hút thuốc hàng hiệu, ông cười ha hả nói:

“Là nhờ đứa nhỏ tự mình hiểu chuyện và có thiên phú xuất sắc, lại khắc khổ cố gắng.”

Trần Đông khen xong lại nhíu mày:

“Nhưng mà cháu nghe người ta nói học đàn dương cầm rất tốn tiền, ở trong thành nếu cho trẻ em học đàn dương cầm phải mất mười mấy hai mươi năm, đã đủ tiền để mua mấy căn nhà. Chung thúc, cả nhà chú chắc sống rất vất vả.”

Chung Đại Sơn vẫn chưa nhận ra ý đồ của đối phương, tiếp tục cười nói:

“Vì tốt cho đứa nhỏ, những thứ này đều đáng giá.”

Trần Đông lại thấp giọng nói:

“Nhưng thi đấu trên tỉnh sẽ tốn rất nhiều tiền, con thấy hay là chú nhân cơ hội này kiếm một khoản tiền đi. Nhà chú vì cho con gái học đàn mà đã tốn không ít tiền, nghe nói ngay cả nhà cửa và ruộng đất cũng phải thế chấp. Nếu thi đấu thua thì chẳng phải là trôi theo dòng nước sao.

Chung thúc, cháu nói thật với chú, có người nhờ cháu tới tìm chú để dùng tiền đổi lấy vị trí hạng nhất trong cuộc thi lần này, chú thử nghĩ đi, không có cuộc thi lần này cũng sẽ có cuộc thi lần sau. Người ta chịu bỏ ra không ít tiền, tới tận 50 ngàn đó, đủ cho cả nhà chú dọn vào huyện thành sống và mua một căn nhà hoặc thuê một cửa hàng để buôn bán, đây là chuyện tốt nha!”

Trần Đông nói ba hoa chích choè nhưng Chung Đại Sơn vừa nghe nói tới việc này thì sắc mặt lập tức thay đổi:

“Đừng nói nữa, cậu đi đi. Việc này tôi sẽ không đồng ý đâu.”

Đừng nói 50 ngàn, cho dù là 500 ngàn ông cũng sẽ không bán rẻ tương lai của con gái mình.

Với tính cách thành thật hiền lành của Chung Đại Sơn, đương nhiên sẽ không làm tới mức cầm chổi đuổi người nhưng cũng không thèm phản ứng lại thêm một câu nào của Trần Đông, ông xoay người cầm ống thuốc và sọt tre trở vào nhà.

Nhìn tư thế đóng cửa đuổi khách, Trần Đông giậm chân, ủ rũ trở về báo tin.

“50 ngàn mà cũng không chịu.” Sắc mặt Tống phụ rất khó coi, còn hoài nghi Trần Đông làm không tốt.

Nghĩ mình còn chưa lấy được tiền cò mồi, Trần Đông vội vàng giải thích lấy lòng:

“Anh rể à, lão già Chung gia đó chẳng khác gì tảng đá trong hầm cầu, vừa thối vừa cứng, căn bản không chịu nghe lời ta nói, cứ nhất định không đồng ý, dù ta có nói ra hoa cũng vô dụng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK