Mục lục
Nữ Phụ Cầm Nhầm Kịch Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

A Lạc nghe xong lời hắn nói, bình tĩnh đáp: “Chuyện này thì có liên quan gì đến ta?”

Thành thật mà nói, A Lạc cảm thấy Lăng Thanh Thiều nói những lời rất vô dụng.

Người này tự cho là đúng, đầu óc tưởng tượng ra nhiều thứ như vậy, sao lại không biết thông minh thức thời một chút để nhìn thái độ của nàng?

Những việc hắn làm đã gây trở ngại cho việc rèn luyện tu hành của A Lạc. Cho dù hắn ôm tâm lý đối xử tốt với nàng nhưng mức độ nhẫn nại của A Lạc đối với hắn đã đạt tới cực hạn.

Nếu không phải được chưởng môn sư bá dạy dỗ các loại đạo lý, lại lo lắng hành động của mình ảnh hưởng đến danh tiếng của Kiếm Tông thì A Lạc thậm chí còn chẳng muốn nghe hắn nói hết mấy lời tâm tình vô vị này.

"Đừng đi theo ta nữa, đây là lần cuối cùng ta nói những lời này."

A Lạc lạnh lùng nói một câu rồi đi thẳng.

Nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của thiếu chủ nhà mình, đệ tử Thiên Vân Cung đi theo bên cạnh hắn không khỏi tức giận bất bình oán giận:

“Thiếu chủ để ý Lạc tiên tử như vậy, còn trả giá nhiều như thế, nàng không tiếp nhận thì thôi, cần gì phải lạnh lùng vô tình làm tổn thương trái tim thiếu chủ như vậy!”

Còn có không ít người phụ họa, cũng có tu sĩ khuyên giải an ủi Lăng Thanh Thiều. Tu chân giới này không thiếu các vị nữ tu tài mạo song toàn, gia thế hiển hách, vị Lạc tiên tử này nói không chừng đang tu thái thượng vong tình sát phạt chi đạo, thiếu chủ vẫn nên từ bỏ tâm tư thì hơn.

Thiếu chủ theo đuổi người ta cũng đã hai ba tháng, cung chủ phu nhân còn không ngừng thúc giục bọn họ sớm trở về, có vẻ nàng ta hơi bất mãn đối với tin đồn này.

Lăng Thanh Thiều rũ mi xuống, hai hàng lông mày nhíu chặt, hắn trầm mặc mím chặt môi, khuôn mặt thiếu niên tuấn tú ảm đạm cực kỳ.

. . .

A Lạc đi vào một cửa hàng đang tổ chức hội đấu giá trong thành tên là Linh Bảo Các. Nơi này được xây dựng vô cùng rộng rãi, cao thẳng lên trời, có thể được xếp vào top 10 những thương hội có danh tiếng nhất trong tu chân giới, người tu hành ra ra vào vào nối liền không dứt.

Mà theo điều tra của Kiếm Tông, sau lưng Linh Bảo Các có dấu vết của ma tu.

A Lạc còn chưa đi vào đã xoay người nhìn về phía Lăng Thanh Thiều cách đó không xa đang đi theo phía sau lưng nàng. Đám đệ tử và tu sĩ phía sau hắn cũng thầm than, thiếu chủ nhà mình thật sự là hết cứu.

“Ngươi điều tra hành tung của ta.” A Lạc lãnh đạm nói, dùng câu khẳng định thay vì chất vấn.

“Ta nghe người ta nói ngươi cố ý tìm thiệp mời đến chỗ này.” Lăng Thanh Thiều nhẹ giọng nói.

Hắn cũng biết làm như vậy không tốt, trên gương mặt tuấn tú vẫn mang theo tính trẻ con hơi ửng đỏ, đôi mắt đen nhánh nhìn nàng giống như một con chó nhỏ dù bị chủ nhân ghét bỏ vẫn chủ động chạy tới vẫy đuôi.

Hắn còn chủ động tiến lên vươn tay nói:

“Linh Bảo Các và Thiên Vân Cung có quan hệ không tồi, nếu ngươi cần thứ gì thì có lẽ ta có thể giúp ngươi..."

A Lạc không xuất kiếm, nàng trực tiếp giơ tay cầm lấy cổ tay Lăng Thanh Thiều bẻ ngược ra sau, lại dùng vỏ kiếm lạnh như băng ấn vào chân hắng rồi đè mạnh xuống. Chỉ nghe thấy hai tiếng xương nứt vang lên răng rắc.

Một cánh tay và một chân của Lăng Thanh Thiều bị nàng phế đi như thế đó.

A Lạc ra tay quá nhanh, ngay cả tu sĩ áo đen âm thầm đi theo bảo vệ Lăng Thanh Thiều cũng chưa kịp thấy rõ động tác của nàng, khi muốn ngăn cản nàng để cứu thiếu chủ thì đã muộn.

Trong nháy mắt ngắn ngủi, Lăng Thanh Thiều không hề có lực phản kháng như tờ giấy trắng yếu ớt, chỉ cảm thấy trên người sinh ra cơn đau kịch liệt thấu xương và nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân, cho dù hắn nhịn lại không kêu thành tiếng thì mồ hôi lạnh cũng chảy ròng ròng, sắc mặt như tờ giấy vàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK