Vệ Khinh không biết là bởi vì hộp bánh ngọt điểm tâm hay là vì giọng của Thẩm Vân Tú mà dừng bút, mày nhíu lại ngẩng đầu lên. "Ta tên là Thẩm Vân Tú. Ngày hôm qua ta ở ngoài cửa sổ thấy ngươi ngồi đây chép sách, ta cảm thấy có thể ngươi sẽ đói bụng nên hôm nay mang theo chút bánh ngọt đến." Thẩm Vân Tú lộ ra nụ cười thiện ý lại ôn hoà, muốn tạo mối quan hệ tốt với Vệ Khinh. Vệ Khinh lắc đầu: “Ta không đói bụng.” Hắn lại nói thêm:...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.