Sau khi lại một lần nữa nhận ra A Lạc không tầm thường, mức độ xem trọng của Lăng Nguyên đối với nàng đã đạt tới mức cao nhất từ trước tới nay, tuyệt đối không thể lãng phí bảo vật như nàng.
A Lạc khi làm một việc nào đó sẽ cực kỳ nghiêm túc, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, luyện kiếm ba ngàn lần cũng là như thế, dù là lúc đó Lăng Nguyên và Tư Đồ Không đến thì nàng cũng không có ảnh hưởng gì.
Cho đến khi làm xong ba ngàn lần luyện kiếm, A Lạc mới thở phào nhẹ nhõm, đối với việc học tập kiếm đạo rất vất vả cũng có thêm một tầng hiểu biết.
Nàng vừa phục hồi tinh thần lại đã thấy những đệ tử xung quanh đều trịnh trọng thi lễ với nàng:
“Đa tạ tiểu sư muội chỉ giáo.”
Thực lực luôn được xem trọng, huống hồ trên phương diện đột phá tu hành, tiểu sư muội thật sự có ân với bọn họ, một bái này là bọn họ tâm phục khẩu phục.
A Lạc nghe hệ thống giải thích mới biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng cũng không cảm thấy mình có ân tình gì với bọn họ. Nàng cũng không phải cố ý giúp đỡ, chỉ vì chính mình nên mới mượn cảm ngộ thiên đạo để luyện kiếm mà thôi. Cho nên nàng chỉ tỏ ra nghiêng đầu nghi hoặc.
Mà điều này trong mắt mọi người, dáng vẻ A Lạc nho nhỏ mềm mại, một khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu như tuyết ngọc, dù nàng bày ra bộ dạng nghiêm túc nhưng lại vẫn cứ đáng yêu vô cùng, thoạt nhìn cực kỳ vô hại, hơn nữa bởi vì trước khi nhập môn đã chịu không ít khổ cực, thân hình của nàng thấp bé hơn các đứa trẻ khác cùng tuổi nên nhìn kiểu gì cũng muốn cưng nựng một phen, làm cho người ta nhịn không được mà kích động.
Tiểu sư muội nhà bọn hắn quá đáng yêu rồi!
. . .
Từ đó về sau, A Lạc mỗi ngày đều luyện ba ngàn lần kiếm thuật cơ sở, không có một chút lười biếng nào, cứ như nàng không biết mệt mỏi, cực kỳ chăm chỉ khắc khổ.
Sự tồn tại của tiểu sư muội đã kéo các đệ tử Kiếm Tông cùng tiến về phía trước, ai nấy tập luyện đều chăm chỉ cố gắng hơn trước vài phần.
Mà đúng lúc này, người Côn Luân tiên tông tới bái phỏng.
Đại điện Kiếm Tông tông mặc dù không mờ ảo hoa lệ như Côn Lôn tiên tông nhưng cũng rất trang nghiêm uy vũ, màu xanh đen tạo cảm giác nguy nga mà nặng nề.
Chưởng môn Lăng Nguyên đứng trong đại điện, trâm gỗ tóc đen, một bộ thanh y, dáng vẻ tiên cốt, chỉ nhìn bóng lưng thôi đã khiến mấy người Côn Luân tiên tông cảm thấy bị uy hiếp một cách khó hiểu.
Cảnh giới áp chế!
So với Huyền Anh đạo quân và chưởng môn nhà mình, người này có thể còn đáng sợ hơn một chút.
Người của Côn Luân tiên tông lập tức thu hồi dáng vẻ khinh mạn trước đó, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng chưởng môn Lăng Nguyên, mà ngay cả ngữ khí cũng cố gắng tỏ ra cung kính khách khí nói ra ý đồ đến đây.
Nói ra một đống câu, tổng kết lại thì mục đích chỉ có một: bọn hắn muốn đem A Lạc mang về làm đồ đệ Huyền Anh đạo quân.
Trong lúc nói chuyện bọn họ còn tỏ vẻ nguyện ý trả một cái giá không nhỏ, chỉ riêng chuyến đi này người Côn Luân tiên tông đã mang đến không ít hậu lễ, còn hứa hẹn sẽ dâng tặng linh mạch ở Bạch Trạch Sơn vốn thuộc về Côn Luân tiên tông.
Tu sĩ rất cần linh khí, một dãy núi có linh khí nồng đậm thì không cần nói cũng biết ở tu chân giới có giá trị trân quý cỡ nào.
Đưa đồ lớn như vậy, tin là chưởng môn Kiếm Tông sẽ không đến mức cự tuyệt, chưởng giáo Côn Luân tiên tông đã dặn bọn hắn như vậy.
Nhưng ngay sau đó Lăng Nguyên chỉ ngước mắt lên, thản nhiên nói:
“Nàng đã là đệ tử Kiếm Tông ta, không có khả năng thay đổi tông môn. Các ngươi trở về đi, lễ vật cũng không cần để lại đây.”
Người Côn Lôn tiên tông nghe vậy liền kinh hãi, không phải nói chỉ là bị mang về Kiếm tông thôi sao, như thế nào chỉ mới vài ngày ngắn ngủi đã thành đệ tử Kiếm tông?