Mục lục
Nữ Phụ Cầm Nhầm Kịch Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tu vi bậc này lại thêm tốc độ tiến giai không ai có thể so sánh nổi, chỉ sợ nàng chính là thiên kiêu đệ nhất thiên hạ.”

Tu sĩ áo đen xuất hiện ở bên người Lăng Thanh Thiều, cố ý khuyên bảo hai câu. Tuy thiếu chủ có huyết mạch Thiên Phượng nhưng so sánh với vị thủ đồ kiếm đạo có thiên tư yêu nghiệt thế này thì chẳng đáng vào đâu. Hơn nữa kiếm đạo của đối phương là sát phạt, rất khó có thể tiếp cận.

Lăng Thanh Thiều nhìn về hướng A Lạc ngự kiếm rời đi, kinh ngạc hồi lâu không nói gì.

. . .

Thành trì nhân loại cách Thanh Mộc Cốc gần nhất chính là Lâm Giang Thành, A Lạc cũng sẽ không vì tránh Lăng Thanh Thiều mà ngự kiếm bay xa hơn. Quần áo dính máu của yêu thú khiến người ta không thoải mái, A Lạc tìm một khách điếm chuẩn bị tắm rửa.

Hệ thống không hiểu vì sao nàng lại trực tiếp cự tuyệt đám người Lăng Thanh Thiều.

A Lạc thản nhiên nói: “Vô công bất thụ lộc, người chủ động lấy lòng nhất định là muốn điều gì đó từ ta."

Chưởng môn sư bá dạy quy tắc đạo lý thế gian cho nàng, trong đó có một điều này.

“Hơn nữa đi cùng bọn họ chắc chắn là rất phiền toái.” A Lạc giải thích ngắn gọn rõ ràng.

A Lạc không tổ đội với đệ tử Kiếm Tông đi chấp hành nhiệm vụ mà rèn luyện một mình, chính là vì không muốn người khác liên lụy đến nàng. Đám người Thiên Vân Cung còn yếu hơn đệ tử Kiếm Tông, cũng tức là càng thêm phiền toái, hay nói đúng hơn là vướng chân vướng tay.

Bởi vì đại cơ duyên nên A Lạc mới có thể xuyên qua thế giới khác để tu luyện, từ đầu đến cuối mục tiêu duy nhất của A Lạc chính là trở nên mạnh mẽ, vì vậy những người hay việc không liên quan đến tu hành thì nàng đều chẳng muốn lãng phí nhiều tâm tư.

Đừng nói Lăng Thanh Thiều ở bên ngoài Thanh Mộc Cốc đợi nửa tháng, cho dù đợi hơn mấy trăm năm thì cũng không liên quan gì đến nàng.

Hệ thống lại bị vả mặt thêm lần nữa: ". . ."

Vậy mà nó còn lo lắng A Lạc không có kinh nghiệm kết giao với người khác, sợ nàng sẽ chịu thiệt, bị người ra lừa gạt chân tình.

Hệ thống đã quên, kí chủ nhà nó nhìn như đơn thuần mềm mại, kì thực lòng lại cứng rắn đến vô địch, bởi vì nàng bẩm sinh là tiên nhân tình cảm đạm mạc, không có khả năng tùy tiện dành tình cảm cho người khác.

A Lạc cho rằng thái độ của nàng đã đủ rõ ràng, nếu là người thông minh thức thời thì nên biết không cần tìm nàng để báo đáp ân tình gì, đi tìm Kiếm Tông là được.

Không ngờ người này lại tiếp tục quấn lấy nàng.

Khách điếm nơi A Lạc ở trọ bị người của Thiên Vân Cung mua lại, trừ nàng ra toàn bộ khách nhân khác đều bị bọn họ dùng linh thạch đuổi đi.

Hơn nữa chỉ trong chốc lát cả toà khách điếm đều trở nên rực rỡ hẳn lên, không chỉ có thêm các loại hoa cỏ tươi mới tô điểm mà phòng ốc còn được trải đệm tơ lụa, xông hương liệu thơm phức.

Chưởng quỹ và tiểu nhị hết sức cung kính với nàng, còn có thêm một đám tỳ nữ tiến vào, có người cầm quần áo trang sức mới nhất của tu chân giới, có người bưng bàn linh dược thượng hạng nhỏ nhẹ nói:

“Chúng ta đều phụng mệnh đến hầu hạ Lạc tiên tử.”

"Nếu Lạc tiên tử không thích, trong thành còn có một chỗ suối nước nóng tuyệt hảo..."

“Lạc tiên tử cần gì cứ việc phân phó chúng ta là được.”

Khóe mắt A Lạc giật giật, trong lòng thậm chí có một chút hối hận, lúc trước nghe được truyền âm xin giúp đỡ của bọn họ lẽ ra nàng nên xoay người bỏ chạy mới đúng.

Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ thoáng qua một giây rồi biến mất, chuyện đã làm thì không cần phải hối hận.

A Lạc cũng không để ý tới bọn họ, cầm lấy kiếm của mình rời đi.

Kết quả mỗi khi nàng đến một nơi thì đều có người thay nàng chuẩn bị toàn bộ chuyện ăn, mặc, ở, đi lại. Vị tiểu công tử Thiên Vân Cung kia còn đuổi theo ở phía sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK