Lăng Nguyên nhìn bức họa tổ sư gia treo trên tường chính giữa điện, khoanh tay nhàn nhạt nói:
“Hơn nữa, ở trước mặt tổ sư gia mà ngươi cũng dám rút kiếm, thật đúng là lợi hại nhỉ?”
Còn nói muốn cùng Huyền Anh đạo quân quyết một trận tử chiến, là Tư Đồ Không tuỳ tiện hay là vị chưởng môn sư huynh này cầm không nổi kiếm đây?
Tư Đồ Không nghe nói như thế liền sợ hãi:
“Chưởng môn sư huynh, ta đây không phải là dưới tình thế cấp bách nên mới có chút thất thố sao.”
Lăng Nguyên thản nhiên nói:
“Hai ngày sau giao bản chép phạt một ngàn lần tông quy cho ta. Còn có kiếm đạo đề cương để chuẩn bị dạy học cũng đừng quên viết đấy.”
Nói xong hắn liền phất tay áo đẩy Tư Đồ Không ra ngoài cửa đại điện, trong nháy mắt cửa điện khép lại, không cho Tư Đồ Không một chút cơ hội cò kè mặc cả.
Người của Côn Luân tiên tông mặc dù tới chưa đầy nửa ngày đã bị Tư Đồ Không dọa chạy, nhưng Kiếm Tông từ trên xuống dưới đều biết tin tức, quả thực chính là khiến cho quần chúng phẫn nộ, giống như tổ ong vò vẽ sắp nổ tung.
Kiếm Tông bọn họ vất vả lắm mới đợi được một tiểu sư muội đáng yêu như vậy, đám người Côn Luân Tiên Tông không biết xấu hổ kia lại muốn tới đào góc tường, thật sự là rất đáng hận.
“Nếu còn dám đến, chúng ta liền đánh bọn hắn phải ôm đầu chạy về.”
“Chúng ta tình nguyện đánh một trận tử chiến với Côn Luân tiên tông cũng quyết không để tiểu sư muội bị cướp đi.”
“Đầu có thể đứt, máu có thể chảy, nhưng tiểu sư muội tuyệt đối không thể nhường.”
Mọi người hung hăng ghi nhớ món nợ này cho Côn Luân tiên tông, về sau đi ra ngoài rèn luyện mà đụng phải đệ tử Côn Luân tiên tông thì tuyệt đối không nương tay, hơn nữa nhất định phải kéo các sư huynh đệ tổ chức thành đoàn để hố bọn họ, thậm chí còn não tàn mà hô to khẩu hiệu "Bảo vệ tiểu sư muội nhà chúng ta".
Điều này khiến cho rất nhiều năm về sau, đệ tử Côn Luân tiên tông ra ngoài vừa gặp được người Kiếm Tông, chỉ cần không phải đang cảnh nước sôi lửa bỏng thì Kiếm tông đều sẽ rút kiếm dí đánh một trận.
Mà thanh danh đám điên hung tàn của đệ tử Kiếm Tông ở tu chân giới cũng càng lúc càng lớn.
Cho dù là các sư huynh lớn tuổi có lý trí thì cũng không khó chịu vô cùng, hảo cảm với Côn Luân Tiên Tông lập tức giảm xuống điểm thấp nhất.
Phải biết tiểu sư muội chưa tới mười tuổi đã phá ảo cảnh Luyện Kiếm Tháp, lại thể hiện ra năng lực cảm ngộ thiên đạo. Trong lòng đám người như Việt Tễ đều rõ ràng, nếu là ngày sau không xuất hiện đệ tử nào nghịch thiên hơn tiểu sư muội thì rất có khả năng tiểu sư muội chính là chưởng môn kế nhiệm đời sau.
Côn Luân tiên tông ngấp nghé người thừa kế tông môn của bọn họ, đây chính là kẻ thù sống mái.
. . .
Quả nhiên, Huyền Anh đạo quân khi biết được Tư Đồ Không đã nhận phàm nữ làm đồ đệ, mà chưởng môn Kiếm Tông cũng trực tiếp từ chối yêu cầu của Côn Luân Tiên Tông, mặt hắn liền đen lại.
Tư Đồ Không đang cố ý đối nghịch với bản quân sao?
Đây quả thực là đang đánh vào mặt hắn.
Vẻ mặt chưởng giáo cũng không dễ nhìn, nhưng nghe nói phàm nữ kia thông qua thí luyện của Kiếm Tông mới được chưởng môn Kiếm Tông đặc cách thu làm môn hạ nên cũng không còn gì để nói.
Cái quy củ không thu nữ đệ tử từ xưa tới nay của Kiếm tông vẫn luôn bị tu chân giới cho là kỳ quái.
Hiện tại hành động này của chưởng môn Kiếm Tông đã biểu lộ thái độ, không phải không thể đánh vỡ quy củ, nhưng điều kiện tiên quyết để nhập môn là có bản lĩnh đi tới cửa, sau đó là phải xem trong tông môn có vị chân nhân sư tôn nào nguyện ý thu nhận hay không.
Phàm nữ kia không phải chỉ có tư chất bình thường Tam Linh Căn sao, vậy mà lại có thể qua được Luyện Kiếm Tháp?