Mục lục
Thâm Không Bỉ Ngạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho tới bây giờ, hắn cảm thấy bản thân mình đã nghĩ một số người và một số chuyện tốt đẹp quá rồi.

Hắn lắc đầu một cái, thở một hơi khí đục rồi đi trở về. Đối với những chuyện đã xảy ra, hắn không muốn xoắn xuýt, con người luôn phải nhìn hướng về phía trước.

“Vương Huyên, bên này nè!” Chu Khôn gọi hắn qua uống rượu.

Ánh mắt Vương Huyên lập tức khác thường. Hắn rất rõ, một khi Chu Khôn uống rượu thì sẽ thả lỏng mình, giống như biến thành một người khác, lải nhải không ngừng..

Chu Khôn không quan tâm, nói: “Lúc tôi tới tìm cậu không phải đã nói rồi sao, tối nay phải uống với cậu thật sảng khoái, nói chuyện cho đã thì mới được.”

Cách đó không xa, mí mắt của hai người Tô Thiền và Từ Văn Bác giật giật, Chu Khôn đang chủ động đi tiết lộ bí mật rồi. Chỉ cần cậu ta uống say thì sẽ nó rất nhiều, hỏi gì đáp nấy.

“Cậu ta cố ý phải không?” Lý Thanh Trúc nhỏ giọng nói.

Tô Thiền bĩu môi, nói: “Kệ cậu ta đi. Tân Thuật cũng chẳng phải bí mật gì, qua một thời gian ngắn nữa chắc chắn sẽ truyền tới Cựu Thổ thôi.”

Vương Huyên biết Chu Khôn mượn cớ say rượu chủ động muốn báo cho hắn biết một số tình hình.

Lúc này, Tần Thành bu lại, mặt đầy vui vẻ: “Vừa rồi tôi mới uống riêng một ly với nữ thần. Cô ấy nói sau này có thời gian sẽ đến Tân Nguyệt thăm tôi. Đúng rồi, vừa rồi cô ấy còn hỏi về lão Vương cậu đó, rốt cuộc đã luyện Cựu Thuật đến tầng thứ mấy rồi. Tôi nói với cô ấy, chắc là bằng khoảng 9,8 Khổng Nghị, bằng 12,5 Chu Khôn, bằng 11,6 Từ Văn Bác.”

Chu Khôn vốn đang chuẩn bị say rượu, nghe thấy vậy lập tức dừng lại, nói: “Tần Thành, có ai so sánh như cậu không?”

Khổng Nghị cũng đi tới, vẻ mặt không lành, nói: “Cậu có biết nói chuyện không vậy?!”

Cho dù là Từ Văn Bác lạnh lùng cũng không nhịn được co quắp khóe miệng, nói: “Tần Thành, theo so sánh của cậu, tôi biến thành đơn vị đo lường rồi à?”

“Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, uống rượu đi, đàn ông con trai mà so đo cái gì?’ Tần Thành kéo Chu Khôn lại, nói: “Tôi thích uống rượu với cậu nhất, nào, hai ta một ly!”

Chu Khôn liếc cậu, Tần Thành chắc chắn đang định chuốc say cậu ta để moi bí mật đây mà, còn chưa rõ thực ra là cậu ta chủ động muốn “tiết lộ bí mật” cho Vương Huyên.

Vương Huyên vội vàng ngăn Tần Thành lại, sợ hắn chuốc say Chu Khôn ngã ra đất, nói: “Uống từ từ thôi.”

Tần Thành kinh ngạc, sau khi Chu Khôn uống nửa ly rượu dần dần bắt đầu phóng thích bản thân.

“Tôi nói cho các cậu biết, bên Tân Tinh xuất hiện Tân Thuật, cũng gọi là Siêu thuật, còn có người mong muốn gọi là Thần thuật…”

“Chu Khôn, lá gan cậu không nhỏ ha, tùy tiện nói bậy ở bên ngoài, có một số việc bây giờ vẫn còn đang ở giai đoạn giữ bí mật, cậu làm vậy coi được không?”

Giọng nói đột ngột vang lên, có người sải bước tới gần.

Đây là một cậu thanh niên trẻ tuổi với mái tóc ngắn, thân thể to lớn, cao khoảng 1m85, mắt vô cùng sáng và sắc bén.

“Anh Vân, em uống say, lần sau sẽ chú ý.” Chu Khôn tỉnh rượu nhưng không hề căng thẳng, hiển nhiên biết người đàn ông này.

Người tới lớn hơn đám người Chu Khôn, Từ Văn Bác mấy tuổi, nước da màu mạch sáng bóng. Anh ta rất hung hăng, lời nói không uyển chuyển, nhìn chằm chằm vào Vương Huyên và Tần Thành, nói: “Các cậu cũng can đảm quá nhỉ? Muốn chuốc say Chu Khôn, moi một số chuyện từ chỗ cậu ta à?”

Chu Khôn lập tức ngăn anh ta lại, nói: “Anh Vân, đây là đám bạn học bọn em tụ tập, nếu anh muốn rượu thì vào phòng đi!”

Đám người Khổng Nghị, Từ Văn Bác cũng lập tức đi tới, cản đường đi của anh ta, khuyên anh ta đừng như vậy.

“Anh là ai vậy, nói chuyện cứ như ăn phải thuốc súng thế?!” Tần Thành không hề quen anh ta, lập tức chất vấn.

Thấy đám người Tô Thiền, Lý Thanh Trúc cũng đi tới, anh Vân lập tức cười, nói: “Các cậu căng thẳng làm gì, tôi là người không nói lý như vậy sao?”

Triệu Thanh Hạm đi tới, nói: “Anh Vân, tôi biết tại sao anh lại xuất hiện ở đây, đừng như vậy có được không?”

Anh Vân cười, nói: “Hôm nay tôi tới đây không phải để gây chuyện. Hừm, chính là nghe nói nơi này có người luyện Cựu Thuật không tệ, muốn so tài thôi.”

“Vương Huyên, không phải cậu tò mò với Tân Thuật sao, nào, qua so tài với tôi, tôi biểu diễn cho cậu xem!” Người được gọi là anh Vân nói như vậy.

Trong chớp mắt, đừng nói là bạn học Cựu Thổ, ngay cả bạn cùng lớp đến từ Tân Tinh cũng kinh hãi, anh ta đã… luyện thành Tân Thuật sao?!

Vương Huyên rất bình tĩnh, hắn đã sớm chú ý tới, người này ngồi một chiếc phi thuyền loại nhỏ tới đây, đậu ở một khoảng đất trống cách hai chiếc đĩa bay kia không xa.

Anh ta vừa xuất hiện đã đi thẳng tới bên này.

Vương Huyên ý thức được người này đến vì hắn, bởi vì ánh mắt từng nhiều lần quét qua người hắn, không ngừng quan sát.

Bây giờ, thanh niên này lại trực tiếp gọi tên của hắn.

“So tài đơn giản, có dám đấu một trận không. Cựu Thuật với Tân Thuật, cậu có lòng tin không?” Thanh niên được gọi là anh Vân hỏi một lần nữa.

Vương Huyên nhìn khuôn mặt anh ta, như có điều suy nghĩ.

Nếu như là ngày xưa, có người không quen khiêu chiến với hắn, Vương Huyên chắc chắn sẽ không thèm đếm xỉa, không để ý đến.

Nhưng mà, thanh niên trước mắt này khiến hắn động tâm, không ngờ lại nắm giữ cái gọi là Tân Thuật. Hắn rất muốn nhìn xem rốt cuộc là con đường như thế nào!

“Tân Thuật cũng được gọi là Siêu Thuật, còn có người muốn gọi nó là Thần Thuật hơn.”

Người đàn ông rất hung hăng đứng đó tự nói, sau đó bổ sung: “Cựu Thuật ở Tân Tinh dường như đã chính thức bị đào thải, bây giờ có người bắt đầu gọi nó là Lậu Thuật.”

Anh ta ngoắc Vương Huyên, nói: “Cậu có muốn chứng minh không, nhìn xem Cựu Thuật còn có thể tỏa ra hào quang mới hay không.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK