Vương Huyên im lặng, đây chính là một sinh mệnh tươi sống, cách đây không lâu còn cường tráng như hổ báo, hiện tại lại bịt kín vải trắng.
Cuộc thám hiểm như vậy đã không còn là hồi hộp, kích thích, bí ẩn như bề ngoài, nó dần dần cho thấy một khía cạnh khủng khiếp, những người tham gia đều đang đi giữa lằn ranh sống chết.
Đối với chiến dịch núi Thanh Thành, tổ chức Thám Hiểm đã thực hiện đánh giá trong nội bộ, chỉ số nguy hiểm của nó không cao.
Thanh Mộc tiết lộ, một số cuộc thám hiểm đôi khi sẽ gặp phải các hiện tượng phi tự nhiên, thường không thể giải thích, nếu như vậy sẽ rất đáng sợ.
Hắc Hổ đang lau dao hợp kim, Phong Tranh nhắm mắt lại, lão Mục thở dài, tâm tình bọn họ đều không cao, không muốn nói chuyện, hiển nhiên không chỉ một lần trải qua loại chuyện này.
Bọn họ đã không nhớ rõ đồng bọn bên cạnh đến tột cùng đã đổi qua bao nhiêu đợt.
"Tôi tiết kiệm thêm hai năm nữa sẽ nghỉ hưu hoàn toàn." Phong Tranh đột nhiên mở miệng.
...
Hành trình trở về rất thuận lợi, phi thuyền hạ xuống một tòa trang viên ở ngoại ô, sau đó mấy chiếc xe phân biệt đem đám người Hắc Hổ, lão Mục tiễn đi.
Trong trang viên, Thanh Mộc lưu Vương Huyên lại để nói chuyện.
"Năm trang giấy thếp vàng cậu tự mình giữ lại đi, đó có thể là một môn Thể Thuật cường đại, nhưng tôi phỏng chừng thứ này thuộc vào loại cực kỳ khó luyện thành, cậu phải có chuẩn bị tâm lý."
Thanh Mộc chỉ đọc trang giấy thếp vàng đầu tiên đã cảm thấy đau hết cả đầu, thứ này liên quan đến cộng hưởng, phát lực lục phủ ngũ tạng, cùng với thay máu, tái sinh v…v…, trước kia ông ta đã nghe nói qua loại vật này.
"Thật lâu trước kia, bên Tân Tinh có một vị tông sư trong lĩnh vực Cựu Thuật, chính là luyện loại đồ vật tương tự này, kết quả lại tự giết chết chính mình."
Vương Huyên nghe được thì trợn mắt há hốc mồm.
Nghiên cứu Cựu Thuật, còn có thể trực tiếp luyện chết chính mình?!
"Liên quan đến việc thay máu, tái sinh tạng phủ, tuy rằng chỉ là nhằm vào kích hoạt một số cơ quan, nhưng lực hấp dẫn đối với tông sư cũng vô cùng lớn, một khi luyện thành, vậy khẳng định có thể sống thêm mấy chục năm."
Đó chính là một vị tông sư, nhưng vẫn chết, chuyện này có chút kinh khủng.
Trong thời hiện đại, Cựu Thuật đã sớm xuống dốc, người có thể đi tới trình độ cực cao trên con đường này được xưng là tông sư, thật sự hiếm thấy.
Phỏng chừng, ở thời đại này rất khó tìm ra.
"Cậu đừng không tin, hồi trước Tân Tinh đào đi rất nhiều thứ tốt, tự nhiên có người có thể luyện ra thành tựu thật lớn. Đương nhiên, mấy chục năm qua, Cựu Thuật càng ngày càng không được coi trọng, mảnh “Ruộng” này xem như hoàn toàn hoang vu."
Tin tức mà Thanh Mộc nói về Tân Tinh bên kia có thể chứng minh, tựa hồ mấy chục năm trước Tân Tinh đã có phát hiện ra hiện tượng siêu nhiên, sớm đã bắt tay vào khai quật?
"Cậu ngàn vạn lần phải bình tĩnh lại, loại vật này không phải cậu có tâm khí là có thể luyện thành, chỉ riêng trang đầu tiên này, vừa rồi tôi đã thử một chút, vận chuyển không thông, ngũ tạng khó chịu giống như là bị đao cắt." Thanh Mộc cư nhiên lại đang run rẩy.
Ông ta đeo mặt nạ màu xanh, xoay người lại, nhanh chóng mở mặt nạ lau mồ hôi lạnh, hơn nữa còn thở hổn hển, lồng ngực phập phồng kịch liệt, vội vàng nhìn liếc qua sườn mặt, đúng là vô cùng tái nhợt, thiếu huyết sắc.
Ông ta bình phục huyết khí bốc lên một chút, trả Kim Thư lại cho Vương Huyên, tuy rằng có chút lưu luyến không rời, nhưng dù sao ông ta cũng là người phi thường, khắc chế cảm xúc của mình.
"Đừng nếm thử bừa bãi, thứ này chính là bùa đòi mạng!” Thanh Mộc một lần nữa cảnh cáo, ông ta cũng không dám xem mấy trang sau, sợ có ngày nhịn không được, cuối cùng hại chết chính mình.
Vương Huyên sắc mặt ngưng trọng, lần đầu tiên ý thức được, luyện thể Cựu Thuật lại nguy hiểm như vậy, điều này quả thực so với lúc luyện căn pháp còn quá phận hơn.
"Căn pháp, là gốc rễ của Cựu Thuật, đề thăng thể chất cùng tinh thần bên trong của cậu, mà Thể Thuật chính là thân cây cùng cành lá, biểu hiện thực lực của cậu ở bên ngoài."
Hồi tưởng thời cổ đại, nếu nhắc đến thần thoại, miêu tả về Thể Thuật lại càng khoa trương hơn, biểu hiện chính là các loại thủ đoạn như... ném voi, đoạn sông.
Vương Huyên nộp quyển sách da thú màu bạc lên, đây là mục tiêu lần này của tổ chức Thám Hiểm.
Thanh Mộc muốn đem quyển sách da thú màu bạc đi tìm người đánh giá, nếu như giá trị vượt xa tưởng tượng mà nói, sẽ bồi thường thêm cho Vương Huyên.
Vương Huyên đưa ra yêu cầu của mình, nói: "Nếu các người giải mã ra được những văn tự kia, xin hãy cho tôi một phần chú thích."
"Không thành vấn đề, dù sao cũng là thứ cậu phát hiện và mang về." Thanh Mộc nói với hắn, các tổ chức Thám Hiểm cũng không keo kiệt với người một nhà.
Lúc chia tay, Thanh Mộc lại nhắc nhở Vương Huyên, ngàn vạn lần không nên lỗ mãng, Thể Thuật trên Kim Thư có thể có lai lịch rất lớn, nếu trực tiếp luyện thật sự sẽ chết người.