Mục lục
Thâm Không Bỉ Ngạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tham gia!" Vương Huyên gật đầu.

"Sau khi gia nhập với chúng tôi, cậu cần biết một vài điều, nhưng bây giờ tôi vẫn vẫn muốn nhấn mạnh để cậu hiểu, thám hiểm có nghĩa là sẽ gặp nguy hiểm, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng, cậu có muốn cân nhắc thêm không."

Vương Huyên nói: "Không sao, tôi suy nghĩ kỹ rồi."

Thanh Mộc vô cùng nghiêm túc, nói: "Cậu ở lại đây đi, chúng ta nhất định phải bảo đảm không thể để lộ tin tức ra ngoài, bởi vì hành động lần này vô cùng quan trọng."

Vương Huyên tỏ ra đã hiểu, ở cũng không có vấn đề gì.

Tay hắn cầm thẻ tre màu vàng, nhìn Thanh Mộc ngồi sau bàn làm việc gỗ lim hỏi: "Tôi có thể thỉnh giáo một vài vấn đề không?"

Thanh Mộc nói: "Để xem là vấn đề gì, nếu như có quan hệ đến những người bí ẩn thì dù cậu có gia nhập vào đội chúng tôi cũng phải trao đổi đồng giá."

Vương Huyên hỏi: "Tôi muốn biết, cuối con đường của Cựu thuật có phải chính là một trong cường giả đỉnh cao của Phương sĩ hay không, thật sự không có đường khác để đi?"

Thanh Mộc thở dài, nói: "Tôi hiểu tâm trạng của cậu bởi vì tôi cũng từng luyện qua Cựu thuật, con đường này quá gian nan, phải bỏ ra không ít mồ hôi, tâm huyết, tiêu tốn thời gian mấy chục năm nhưng chưa chắc đã có thành tựu, hơn nữa thành tựu cao nhất chính là phương sĩ, điều này đã được xác định."

Quả nhiên đáp án giống nhau, những sở nghiên cứu bên Tân Tinh cũng có kết luận tương tự.

"Trên thực tế, điều khiến người ta bi quan nhất chính là cho dù biết cuối con đường ở chỗ nào nhưng cũng không có mấy người đến đích được. Sau khi Tiên Tần mất đi, người có thể đạt đến cấp độ phương sĩ ngày càng ít, sau thời cận cổ cho đến nay lại càng không có."

Cựu thuật ngày càng xuống dốc, Phương sĩ sớm đã trở thành truyền thuyết, khó mà tìm ra bí mật.

"Phương sĩ là điểm cuối con đường này nhưng không có ai tiếp tục thăm dò sao?" Vương Huyên hỏi.

"Nói nghe thì dễ nhưng từ xưa đến nay, ngay cả phương sĩ chân chính đều không thể xuất hiện, hậu nhân làm sao dám nghĩ đến những thứ này." Thanh Mộc đắng chát lắc đầu, nói: "Thời cổ đại có vài cường giả có khí phách, muốn tiếp tục tìm kiếm con đừng phía trước nhưng đáng tiếc, chưa từng có ai thành công."

"Vì sao những phương sĩ kia có thể thôi diễn Cựu thuật đến cực hạn, còn người đến sau lại vĩnh viễn không thể vượt qua?" Vương Huyên đưa ra nghi vấn.

"Cậu cho rằng mấy vị phương sĩ chỉ cần cố gắng thôi diễn là ra kết quả sao? Không có đâu, đó là kết quả cả một quá trình từ đời này qua đời khác, những phương sĩ cường đại không ngừng hoàn thiện mà có cho đến khi không còn đường để đi. Mà phương sĩ đỉnh cao chắc chắn là cường giả mạnh nhất loài người thời cổ đại."

. . .

Đêm đó, Thanh Mộc cho người chuẩn bị những trang bị cần thiết cho cuộc thám hiểm của Vương Huyên, trong đó bao gồm kim đao, chủy thủ, trang phục phòng hộ, mặt nạ da người,…

Ngoài ra, còn có vũ khí nóng.

Sáng sớm hôm sau bọn họ nhanh chóng lên đường, đầu tiên là đến ngoại thành, trong một tòa trang viên bí mật, lên một chiếc phi thuyền loại nhỏ tiến thẳng về núi Thanh Thành.

Phi thuyền loại nhỏ này rất tân tiến, vệ tinh trên Cựu Thổ không có cách nào giám sát được nó.

Đây là lần đầu tiên Vương Huyên ngồi vào loại phi thuyền này, cảm giác của hắn vô cùng mới lạ, nhưng hắn vẫn bình tĩnh quan sát, không hỏi loạn.

Hắn cảm thấy thứ bản thân nên học hỏi còn có rất nhiều.

Thanh Mộc tự mình tham gia hành động lần này, có thể thấy được nó quan trọng thế nào.

Người đồng hành ngoài Vương Huyên còn có bốn người khác, đều mang theo mặt nạ da người, không biết biểu cảm chân thật của họ thế nào.

Thanh Mộc nói: "Mục tiêu là núi Thanh Thành, lần này bên Tân Tinh có tài phiệt phái ra đội quân bí mật khai quật trong núi, mục tiêu của chúng ta cũng là chỗ đó!"

"Bên trong núi Thanh Thành có phát hiện gì mà thu hút sự chú ý của giới tài phiệt Tân Tinh?" Có người hỏi.

Trước khi hành động vẫn luôn giữ bí mật, mục đích thật sự ngay cả người trong cuộc như bọn họ còn chưa biết.

Thanh Mộc rất nghiêm túc, nói: "Dường như có người phát hiện ra một số ghi chép đáng chú ý từ thẻ tre do một vị phương sĩ Tiên Tần nào đó lưu lại, mục tiêu trực tiếp chỉ núi Thanh Thành."

"Hiện tại bọn họ còn cảm thấy hứng thú với truyền thừa của phương sĩ sao?" Có người lên tiếng hỏi, bên Tân Tinh đã có Siêu thuật, Cựu thuật chính thức bị phế bỏ.

Thanh Mộc trịnh trọng, nói: "Giải mã những ghi chép trên thẻ tre có ghi lại bí mật nào đó có liên quan đến núi Thanh Thành mà ngay cả phương sĩ cũng thèm thuồng, cho nên lần này giới tài phiệt lại bí mật đến."

Mấy người chấn động tinh thần, ngay cả Vương Huyên cũng phải giật mình, có phát hiện mới bên trong núi Thanh Thành sao? Để các phương sĩ đều mong có, sẽ không phải có liên quan đến Liệt Tiên chứ?

Cường giả đỉnh cao trong phương sĩ được cho là Liệt Tiên.

Nhưng cũng có người không đồng ý, bọn họ cảm thấy Liệt Tiên thần bí và mạnh mẽ hơn phương sĩ.

"Nhà họ Chu và họ Lăng đều đã đào đến địa cung, quả nhiên tìm được mục tiêu!" Thanh Mộc thầm thì, vừa rồi ông ta được người mật báo đến.

Vương Huyên giật mình kinh hãi, đúng là hai gia tộc đó sao?

Không bao lâu sau bọn họ đã tiếp cận mục tiêu.

Núi Thanh Thành một trong bốn núi lớn của Đạo giáo, một trong ngũ đại Tiên Sơn.

Đây được xem là nơi khai sinh ra Đạo giáo, Trương Đạo Lăng từng truyền đạo ở núi Thanh Thành. Có ý kiến cho rằng, cuối cùng ông ta đã đắc đạo thành tiên trong chính vùng đất này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK