Cựu Thổ luôn rất nghiêm ngặt với việc kiểm soát súng, đối với công dân bình thường mà nói, không bao giờ phải lo lắng vấn đề bị bắn mà không giải thích được, trị an luôn rất tốt.
Nhưng hiện tại, Vương Huyên lại tự mình trải qua nguy cơ sinh tử, gặp phải một sự kiện ác tính cực kỳ nghiêm trọng, có người muốn giết hắn, không có bất kỳ cố kỵ nào, chạy đến khu dân cư động thủ, thật sự làm cho người ta giận sôi!
Súng của đối phương được trang bị ống giảm thanh, không làm kinh động người khác, Vương Huyên ở trong yên tĩnh tìm kiếm địch nhân.
Hắn không lao ra, hắn không biết có bao nhiêu người âm thầm tới đây, đến tột cùng là có mấy khẩu súng, hắn đột nhiên cởi áo khoác của mình ra, vung tay ném ra ngoài rừng.
Bang! Bang! Bang!
Trong nháy mắt, hắn nghe được ba tiếng vang rất nhỏ, áo rơi xuống trong nháy mắt xuất hiện ba lỗ đạn, xạ thủ bắn tỉa thực lực kinh người, tốc độ ứng biến siêu nhanh, kỹ thuật bắn súng chuẩn đến dọa người.
Sắc mặt Vương Huyên lạnh lẽo, ít nhất có ba gã xạ thủ thực lực bất phàm đang ở ngay bên ngoài hàng rào tiểu khu, chờ đợi cơ hội bắn chết hắn.
Thậm chí, hắn còn phán đoán được vị trí của ba xạ thủ.
Nhưng hắn không đi ra ngoài mà đi sâu vào rừng, ẩn đằng sau một gốc cây.
Bởi vì không biết ở trong bóng tối có người nào khác hay không, hắn không muốn ở đêm trăng này trở thành bia ngắm cho người khác.
Vào giờ khắc này, thứ hắn trước tiên nghĩ đến trong lòng là —— Kim Thân Thuật.
Nếu như đem loại Thể Thuật này luyện thành, hắn tất nhiên sẽ không cần quan tâm ở trong bóng tối có người khác hay không, sẽ trực tiếp phản kích, ở dưới ánh trăng săn giết địch nhân.
Vương Huyên rất bình tĩnh, không tùy tiện hành động.
Hắn thay đổi một thẻ điện thoại đặc biệt, liên lạc với Thanh Mộc, giải thích ngắn gọn mà nhanh chóng về tình huống lúc này.
"Cậu làm rất đúng, trong tay không có vũ khí nóng, tìm công sự trốn đi, lát nữa sẽ có chuyên gia đến xử lý, tôi cũng sẽ đi qua đưa cho cậu một ít trang bị."
Thanh Mộc buông điện thoại xuống, sắc mặt lạnh như băng, ngay cả anh ta cũng cảm thấy những người đó không kiêng nể gì, đây chính là một thành phố lớn ở Cựu Thổ, thế mà lại phát sinh loại sự kiện nổ súng hung ác này.
Nếu như là thám hiểm dã ngoại, một số tổ chức lớn, tài phiệt gặp nhau, có thể vì tranh đoạt bảo tàng mà ra tay, nhưng có một điểm bọn họ phải tuân thủ, tuyệt đối không thể nổ súng trong thành thị, không thể liên quan đến công dân bình thường.
Nếu không, toàn bộ xã hội sẽ xảy ra đại loạn.
Đây là một loại ăn ý, càng là một loại quy củ ước định, tất cả tổ chức cùng cơ quan đều phải tuân thủ, ít người dám nháo ra phong ba.
Nếu không, nhà nước sẽ giáo dục các tổ chức và cơ quan này cách làm người, mặc dù Cựu Thổ suy tàn, nhưng đây chính là một trong số ít giới hạn cuối cùng vẫn còn tồn tại đến bây giờ.
Vương Huyên trèo lên một gốc cây đại thụ, lẳng lặng suy tư, rốt cuộc là ai muốn giết hắn?
Ngay sau khi hắn rời khỏi trường, hắn liền gặp phải loại tình huống này.
Hắn nghĩ đến một số người cùng sự tình gần đây, đem những người cùng thế lực có liên quan đến hắn đều điểm qua một lần, trong mắt lóe ra hào quang lạnh lẽo.
Đầu tiên, hắn gia nhập tổ chức Thám Hiểm, hôm qua đi đến núi Thanh Thành hành động, không biết có lưu lại manh mối gì, chiêu mộ sát ý của một số người hay không.
Trong đó, các thế lực liên quan có Chu gia, Lăng gia, Ngô gia, cá nhân liên quan thì có Kim Xuyên của tổ chức Thám Hiểm.
Vương Huyên cũng đưa Ngô Nhân lần đầu gặp tối hôm qua vào danh sách cá nhân.
Ngoại trừ những người cùng thế lực này, hắn lại đem thời gian hướng về quá khứ xa hơn, Chu Vân từng có gút mắc cá nhân với hắn.
Mà phụ thân Chu Vân, Chu Minh Hiên lại càng tương đối lợi hại.
Mặt khác, xa hơn, Vương Huyên nghĩ đến chuyện có người muốn đè hắn lại Cựu Thổ, không cho hắn đi Tân Tinh, tuy rằng lần này không đến mức có liên quan, nhưng hắn vẫn điểm qua một lần.
Vương Huyên đằng đằng sát khí, hắn đang suy đoán cùng suy diễn, những người cùng thế lực này đến tột cùng là ai dám làm trái luật, ngang nhiên nổ súng giết người ở khu dân cư trong thành phố?
Đến tột cùng là ai mà tàn nhẫn như vậy, không kiêng nể gì hạ tử thủ, muốn diệt trừ hắn?!
Nếu hắn chết đi, liệu có ai vô thanh vô tức xóa dấu vết, không kinh động bên ngoài, không gây ra bất kỳ gợn sóng nào? Người ra tay cùng thế lực dường như rất tự tin!
Vương Huyên giống như thần viên biến mất giữa đám cành lá, thay đổi phương vị, theo rừng cây xuyên qua một bên khác, lúc này trong mắt hắn mang theo sát khí, có loại xúc động muốn săn bắn trong bóng đêm.
Có người không kiêng nể gì giết hắn trong thành thị như vậy, cho dù ngày thường hắn rất trầm ổn thì hiện tại trong lòng cũng giống như đang giam giữ một đầu hung Long, nhịn không được muốn phóng Long ra ngoài, giết về phía mấy tên xạ thủ đang ở trong bóng tối.
Vương Huyên chưa từng có ý muốn phóng Long giết địch như hôm nay!
Hắn ngày thường khiêm tốn, bình thản, nhưng cũng không phải khiếp nhược, người khác đã tới đây giết hắn, lấy tính cách của hắn, làm sao có thể thờ ơ không đi phản kích?