Vương Huyên nói: "Nó bị thương, nằm ở trong rừng, Thanh Hạm giúp nó cầm máu, xử lý vết thương. Sau đó nó cứ lẽo đẽo theo bọn tôi không rời." Mã Đại Tông Sư nghe thế thì thở phì phì, quay đầu trừng mắt với Vương Huyên, nếu ai đọc được suy nghĩ của nó, chắc chắn sẽ nghe thấy nó khinh bỉ và tức giận “giờ tao bỏ đi được chắc”? ! Vương Huyên thấy nó vậy cũng kệ, giả vờ không nhìn thấy. Đoàn người dắt díu nhau ra khỏi khe nứt lớn, đi tới nơi mà...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.