Đi thêm chừng mười dặm, Vương Huyên thật sự tìm thấy mấy đội viên của đội thám hiểm, bọn họ trốn ở trong vũng bùn ở đầm lầy, chỉ để chừa cái đầu để thở. Nếu như không phải tinh thần lực của Vương Huyên đã viên mãn, chỉ e rằng trong đêm đen mịt mù của đầm lầy sẽ không nhận ra họ. "Ra đây đi, người Tần gia đi rồi." Vương Huyên mở miệng. "Anh. . ." Trịnh Duệ bị giật mình, thiếu chút nữa hét toáng lên, quay đầu lại thấy Vương Huyên, thiếu chút nữa ăn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.