Mục lục
Thâm Không Bỉ Ngạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Huyên tiến vào sâu trong rừng cây, núp ở phía sau thân cây thô to, trong lòng xuất hiện cảnh báo , người bên ngoài dường như đã bị chọc giận, không ngừng bắn vào trong rừng.

Những người đó không chờ nữa, trực tiếp thô bạo bắn phá tới.

Động tác của Vương Huyên nhẹ nhàng, nhanh nhẹn, nhanh chóng đến phía sau một khối đá xanh lớn, đây là một khối đá cảnh quan, nhưng ngày thường cũng có người xem như ghế dài để ngồi, hiện tại lại trở thành nơi trú ẩn tốt nhất.

Bang bang!

Vụn đá bắn tung tóe, một số viên đạn bắn vào nơi này.

Vương Huyên ánh mắt như đao, lửa giận lấp đầy, những người này không chút cố kỵ, không để ý quy củ ước định mà thành, chạy đến thành thị giết người, cuối cùng còn trực tiếp bắn phá.

Đây là tự tin cỡ nào mới dám làm như vậy? Đến tột cùng là loại nhân tài nào mới có thể giải quyết tất cả cho bọn họ?

"Đừng để tao biết bọn mày là ai, nếu không, sớm muộn gì cũng nhổ tận gốc, tao mặc kệ bọn mày là tổ chức gì, hay là tài phiệt nào, tương lai tất sẽ thanh toán bọn mày."

Vương Huyên tiếc nuối vì mình không luyện thành Kim Thân thuật, bằng không đã trực tiếp giết ra ngoài, cần gì phải nhẫn nhịn nữa.

Đột nhiên, trong rừng yên tĩnh, hắn nhìn thấy mấy đạo thân ảnh nằm trên mặt đất kia phân tán lui đi, động tác mạnh mẽ, phi thường nhanh.

Vương Huyên lập tức nhảy lên như mèo rừng, đi tới trước phòng phân phối điện trong rừng, tìm được một cây gậy sắt dài hơn nửa mét, thật sự là không có thứ gì khác tiện tay hơn.

Hắn nhẹ nhàng di động bước chân trong rừng, đem trạng thái Siêu Cảm phát huy đến cực hạn, sau đó lay động cánh tay, trong không khí giống như phát ra tiếng nổ.

Xa xa, trong số những người đang rút lui, có một người phốc một tiếng ngã về phía trước, ngã xuống đất, hai mắt gã mở to, trong miệng phát ra thanh âm thống khổ, ngực gã xuất hiện một cái động máu thông từ trước ra sau, trái tim đã bị xé rách.

Một thanh cốt thép xuyên qua, rơi cách đó hai mươi mấy mét, sau khi rơi xuống mặt đất phát ra tiếng kim loại thanh thúy.

Sắc mặt những người khác đều thay đổi, đây là lực lượng cường đại cỡ nào? Khoảng cách xa như vậy, tay không vung ra một cây thanh thép, xuyên thủng một lão thủ có tính cảnh giác phi thường cao trong bọn họ, làm cho những người còn lại đều sợ hãi.

"Mau, mau rời đi!" Có người thì thầm, bọn chúng khiêng người vừa ngã xuống đất lên, không dừng lại, nhanh chóng rút đi.

Càng có người trên đường phun ra vết máu gì đó, vừa nhìn đã biết là chuyên nghiệp.

Vương Huyên sát khí đằng đằng, nhưng hắn cuối cùng vẫn không đuổi theo, lại ở trong rừng thay đổi vị trí, hắn cảm giác ở xa xa, họng súng đen kịt vẫn như cũ đang nhắm vào rừng cây, chỉ cần hắn đi ra ngoài, sẽ bị bắn tỉa.

Hắn suy đoán người của Thanh Mộc sắp tới, mà những xạ thủ này không phải là tin tức linh thông đáng sợ thì chính là có người chuyên môn canh giữ ở phương xa, có phát giác, cho nên nhanh chóng lui đi.

Vương Huyên kiềm chế xúc động, không đuổi theo, đứng trong rừng yên lặng chờ đợi.

Không lâu sau, người của Thanh Mộc quả nhiên đến, bắt đầu từ khi Vương Huyên liên lạc với bọn họ, cho đến bây giờ chạy tới, có thể nói là tốc độ kinh người, hiệu suất cực cao.

Thế nhưng, đám người kia vô cùng cảnh giác, đã sớm lui đi.

"Các người mau đuổi theo, điều tra thật kỹ cho tôi, thật không kiêng nể gì cả, dám giết người trong thành phố, hơn nữa còn là đến khu dân cư hạ sát thủ, tôi muốn xem là đầu Long nào qua phạm nước sông!"

Thanh Mộc tự mình tới, mang theo một nhóm người, để cho bọn họ dọc theo manh mối đuổi theo.

Mà anh ta thì liên lạc với Vương Huyên, một mình tiến vào trong rừng.

Toàn bộ trang bị anh ta mang theo đều là loại cao cấp nhất.

Vương Huyên lập tức thay đổi một bộ quần áo, rất nặng nề, chừng ba tầng áo chống đạn, toàn bộ khoác trên người, cộng thêm một bộ áo gió cũng là đặc chế, có hiệu quả phòng ngự nhất định.

Ngoài ra, có một chiếc mũ lưỡi trai trông không khác gì loại bình thường nhưng rất nặng.

Ngày thường Vương Huyên không thích trang phục như vậy, nhưng hiện tại áo gió, mũ lưỡi trai đều được trang bị đầy đủ, sau đó, hắn lại nhấc một khẩu súng lên,muốn đi ra ngoài rừng.

Chuyện phát sinh hôm nay khiến cho trong lồng ngực hắn có một cỗ hỏa diễm đang nhảy lên, bị người chặn cửa, kiêu ngạo muốn giết chết, làm sao hắn có thể còn có thể nhịn.

"Chờ một chút, tôi cũng thay quần áo đi cùng cậu."

Thanh Mộc nói xong thì tháo mặt nạ màu xanh xuống, muốn hành động cùng Vương Huyên.

Đương nhiên, sau khi anh ta tháo mặt nạ màu xanh xuống cũng không lộ ra khuôn mặt thật, vẫn còn mang một lớp mặt nạ mô phỏng da người.

Anh ta không để cho đám chuyên gia dưới trướng tiến vào, mà cùng Vương Huyên theo một phương hướng rời đi, sau đó bắt đầu truy đuổi.

Hai người bọn họ thu hồi súng, dựa theo dự đoán trước đó của Vương Huyên, một đường chạy băng băng, đuổi theo một phương hướng.

Thật không may, Cựu Thổ bị ảnh hưởng bởi các Tân Tinh, không ít người kêu gọi bảo vệ sự riêng tư, giám sát trên đường vì thế mà giảm mạnh, có một số lượng lớn các góc chết, khu vực mù.

Nếu không, Thanh Mộc có thể vận dụng quan hệ, trực tiếp điều động video giám sát để xem.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK