Vương Huyên cảm nhận sâu sắc sự cường đại của tổ chức Thám Hiểm, trong thời gian ngắn như vậy đã điều động tới một nhóm "chuyên gia", truy tìm những xạ thủ kia.
"Cậu lấy một tảng đá cùng một thanh cốt thép liền hạ được hai xạ thủ?" Thanh Mộc nghe xong thì rất kinh ngạc, dù sao đây cũng là một tân thủ, một thanh niên hơn hai mươi tuổi, lại có kinh nghiệm lão đạo, thân thủ hơn người, so với anh ta năm đó thì mạnh hơn nhiều.
Vương Huyên bảo trì bình tĩnh, ánh mắt như ngọn đuốc, đi tới một khu vực có lưu lượng khách vô cùng lớn, hai bên đường quán bar thành dãy, cuộc sống về đêm ở chỗ này mới bắt đầu.
Thanh Mộc nhíu mày, nói: "Chỗ này ngư long hỗn tạp, rất loạn, có đủ các loại làm ăn, các nhà đều có đường riêng bảo đảm khách nhân an toàn rời đi, không dễ tìm người."
Vương Huyên sớm đã ý thức được, nhóm người kia có chuẩn bị đầy đủ, hơn phân nửa giữa đường đã được người tiếp ứng rời đi, bọn họ đuổi theo như vậy khó có thu hoạch.
Tuy nhiên, lúc này trong khi hắn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy có người quen trên phố quán bar.
Cách đó không xa, một nhóm nam nữ như Chu Vân, Ngô Nhân, Chu Đình đang đi tới, đều là tuấn nam mỹ nữ chân chính, muốn đi vào một quán bar rất nổi tiếng trên con phố này.
Chu Vân nhìn thấy Vương Huyên thì lập tức đi tới, dáng người anh ta cao lớn, đối với người bình thường mà nói, ánh mắt có chút dã tính của anh ta rất bức người, nhưng đối với Vương Huyên mà nói, hoàn toàn vô cảm, cũng không phải là chưa từng đánh anh ta, hơn nữa cũng không chỉ một lần.
"Trang phục này của cậu không tương xứng với phong cách của cậu trước đây, hôm nay trái lại rất ngầu, như thế nào, đêm nay muốn tới nơi này tìm diễm ngộ?" Chu Vân thản nhiên hỏi.
Nhưng mà, bộ dáng trước mắt của anh ta thật sự không có khí thế gì, trên đầu quấn đầy băng gạc, cánh tay gãy xương mang theo nẹp, móng tay bị chấn nứt bôi đầy thuốc mỡ, ngay cả xương sống mũi cũng bị gãy, đã xử lý qua.
"Toàn thân anh trên dưới đều là thương tích, bọc như bánh chưng, lại cùng ai quyết đấu mà bịgiày vò thành bộ dáng này?" Lời nói của Vương Huyên kích thích làm cho hai mắt Chu Vân nhất thời dựng lên.
Anh ta nhớ tới tên con lai mắt xanh kia, vốn dĩ anh ta cũng không hận Vương Huyên nữa, một lòng bi oán tất cả đều ký thác trên người tên con lai kia, nhưng hiện tại lời nói của Vương Huyên lại đâm vào trong lòng anh ta.
Vương Huyên tiếp tục mở miệng: "Anh quả thật là rất được nhỉ, vài ngày mà thôi, không ngừng quyết đấu với người khác, sao tôi lại cảm giác được anh không phải đang đánh nhau với người khác thì chính là đang trên đường đi đánh nhau với người khác, đừng nói là anh lại muốn lên đường, lại chuẩn bị hẹn ai đánh nhau thế?"
"Con mẹ nó chớ!" Chu Vân thiếu chút nữa bị nghẹn chết, một ngụm máu già thiếu chút nữa phun ra, chỉ vào Vương Huyên, trong lúc nhất thời lại nói không nên lời.
Vương Huyên đương nhiên là đang cố ý kích thích anh ta, muốn xem phản ứng cảm xúc chân thật nhất của anh ta.
Đồng thời, hắn cũng nhân cơ hội này cẩn thận quan sát mấy người trẻ tuổi đối diện, trùng hợp gặp nhau ở đây như vậy, hắn sẽ không bỏ qua bất kỳ hoài nghi cùng cảnh giác nào.
Thật khó để nói ai đã hạ tử thủ với hắn đêm nay.
Ngô Nhân khuôn mặt xinh đẹp, mặc áo len giản dị tuy rằng hơi rộng thùng thình, nhưng vẫn khó che giấu đường cong cao vút của cô, chỉ là đêm nay không đến mức suýt nữa làm rách quần áo như lần trước.
Cô không mở miệng nói chuyện, lãnh đạm liếc mắt nhìn Vương Huyên một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía đám người nhộn nhịp trên phố quán bar, không có tâm tình dao động gì.
Hai cô gái ở bên cạnh cô đang đánh giá Vương Huyên, có chút kinh dị, người này lại không sợ Chu Vân từ trước đến nay kiệt ngạo bất tuân sẽ giáo huấn anh ta sao? Ở độ tuổi này, tuổi trẻ chính là vốn liếng lớn nhất, hai người này làn da trắng nõn, dáng người rất tốt, tràn đầy sức sống thanh xuân.
Một người trong đó để tóc ngắn, không sợ cái lạnh cuối thu, mặc váy ngắn, khoe ra đôi chân trắng như tuyết. Một cô gái khác tóc dài hơi xoăn, đôi môi đỏ tươi rất gợi cảm, dưới ánh đèn chiếu rọi trên phố, cả người tương đối xinh đẹp, rất hấp dẫn ánh mắt của người qua đường.
"Vương Huyên, hôm nay anh uống phải thuốc súng à?" Chu Đình ra mặt thay anh trai cô ta, cô ta rất cảnh giác, nhìn chằm chằm Vương Huyên và anh trai cô ta, cô ta thật sự sợ anh trai cô ta bị kích thích, nhịn không được mà xông tới, lại bị đánh ngược lại một trận.
"Ồ, anh chính là Vương Huyên?" Cô gái tóc dài hơi xoăn, dáng người thướt tha, cất bước về phía trước, mắt phượng quyến rũ khác thường, sau khi đi tới gần, đôi môi đỏ mọng càng lộ ra diễm lệ, cô ta mang theo cười nói: "Làm quen chút nhé, tôi là Lý Thanh Tuyền."
"Thanh Tuyền, đừng quá phận!" Ngô Nhân mở miệng, cô biết Lý Thanh Tuyền này từ trước đến nay vẫn bất hòa cùng Lăng Vi, đây rõ ràng là muốn gây chuyện.
Vương Huyên gật gật đầu với cô, trực tiếp loại trừ cô, Chu Đình cùng Chu Vân.
Bên cạnh còn có hai nam thanh niên trẻ tuổi, đều rất trầm ổn, không thích gây sự như Chu Vân, bình tĩnh đứng ở nơi đó.