Thanh Mộc hô: "Tiểu Vương, bảo vệ tốt đồ cậu lấy được, dựa theo ước định của tổ chức chúng ta, cậu chỉ cần giao nộp một nửa số thu hoạch có được từ thám hiểm, cho nên, đó là chiến lợi phẩm của cậu, ngàn vạn lần đừng để người chặn cướp!"
Vương Huyên gật đầu, hắn rất không ưa đám người sau này, nếu như không phải hắn đủ cảnh giác thì đã thật sự bị thu thập, sống sót có lẽ không thành vấn đề, nhưng Kim Thư, quyển sách da thú màu bạc nhất định sẽ bị những người này cướp đi.
Vương Huyên tự nhiên sẽ không bỏ qua bọn họ, những người này muốn chặn cướp của hắn, hiện tại lại càng không hỏi ý hắn, chỉ muốn xem kinh thư, đây là không xem Tiểu Vương ra gì sao?
Đám người kia ném súng năng lượng xuống, mượn địa thế tới gần, vây quanh Vương Huyên, càng ngày càng gần chỗ hắn.
Vương Huyên cái gì cũng không nói, yên lặng chờ đợi, thẳng đến khi có người đột nhiên đánh tới, hắn mới hai tay cầm súng, quét quanh một trận mãnh liệt.
Phịch! Phịch!
Có mấy người ngã xuống đất, ngất đi, cũng có cao thủ nhanh chóng lui về phía sau, thành công né tránh.
"Người trẻ tuổi này không nói đạo lý, đều đã nói, chúng ta sẽ tay không dùng Cựu Thuật luận bàn một phen, hắn lại dùng súng!" Có người bất mãn hô to.
Vương Huyên không để ý, nói đạo lý với mấy người? Mơ đi!
Đám người này vốn muốn phục kích hắn, cướp đi chiến lợi phẩm của hắn, hiện tại còn có mặt mũi để nói như vậy sao.
Rốt cục, Hắc Hổ, Phong Tranh dẫn đầu chạy về, trực tiếp "rất nói đạo lý" giết qua, dùng Cựu Thuật đối kháng, nhằm vào những người đó.
"Tiểu Vương, cậu cũng 'nói đạo lý' đi, cho bọn họ biết tay." Thanh Mộc hô to, ông ta đang giằng co với Kim Xuyên, nhưng tựa hồ rất yên tâm với tình huống bên này.
Vương Huyên quan sát một phen, thủ hạ Kim Xuyên mang đến vẫn còn mấy người trẻ tuổi không bị người khác chống lại, đồng thời trong tay bọn họ cũng không có vũ khí nóng.
Vương Huyên đi ra ngoài, không nói nhiều, hai tay phát ra tiếng sấm sét, hắn vận dụng Kim Cương Quyền trong Thể Thuật, một mình xông vào chỗ mấy người kia.
Trong nháy mắt, khu vực này quyền phong khuấy động, mặt đất đều bị giẫm đạp hiện ra vết nứt, lực công kích của Vương Huyên khiến mấy người kia kinh hãi, cao thủ Cựu Thuật trẻ tuổi như vậy thật sự quá hiếm thấy!
Phanh!
Trong chốc lát, một người phụ nữ trong đó bị một cước vào mặt, trong miệng hộc máu, bay ngang ra ngoài, đụng vào vách đá, xụi lơ ở nơi đó bất động.
Răng rắc!
Tiếp theo, lại có một người đàn ông trẻ tuổi bị Kim Cương Quyền của Vương Huyên đập trúng bả vai, xương cốt nhất thời rạn nứt, gã kêu lên đau đớn, ngã xuống trong đống đá vụn.
Phốc phốc!
Trong giao thủ kịch liệt, người thứ ba bị Vương Huyên lăng không một cước đá bay, xương sườn gãy ba cái, miệng không ngừng hộc máu, ngã ở nơi đó không đứng dậy nổi.
Trong thời gian rất ngắn, Vương Huyên liên tục ra tay, lần lượt đánh ngã năm người, sau đó hắn lại xông về phía đối thủ của đám người Hắc Hổ, Diều Hâu.
Hắc Hổ, Diều Hâu chạy rất nhanh, chạy về trước những người khác, đều tự mình đối kháng mấy gã đối thủ.
Hiện tại Vương Huyên xông tới, trực tiếp đem một người trong đó đánh bay ra ngoài bảy tám mét, làm cho kẻ kia ho ra máu, giãy dụa nửa ngày cũng không dậy nổi.
Đây chính là một đám người trung niên ba bốn mươi tuổi, luyện Cựu Thuật đã sớm có thành tựu, kết quả vẫn bị Vương Huyên đánh ngã mấy người, có người còn trực tiếp gãy tay, gãy xương sườn.
"Không đánh nữa." Kim Xuyên vừa thấy tình huống không đúng, lập tức hô dừng tay, nói: "Nhìn không ra đây vẫn là người mới đấy, mạnh mẽ như vậy, mấu chốt nhất chính là tay rất ác, một đám thủ hạ già đời của tôi đều không chịu nổi, lần này thất sách, ngoại trừ tôi ra không mang theo cao thủ tới."
"Thanh Mộc, cứ như vậy quên đi được không? Tôi nợ cậu một ân huệ, lần sau sẽ trả lại cho cậu!” Kim Xuyên hạ thấp tư thế.
Thanh Mộc gật đầu, nói: "Được, lần sau đem kinh văn Bạch Hổ chân giải gia truyền của anh đến cho tôi xem, như thế nào?"
"Mau đi!” Kim Xuyên dẫn người rời đi.
"Chúng ta cũng đi!” Thanh Mộc tụ tập đội ngũ xong thì mang theo mọi người nhanh chóng rời khỏi địa cung, không lâu sau đã ngồi lên phi thuyền, thuận lợi rời khỏi núi Thanh Thành.
Kim Xuyên lẻn vào địa cung chặn cướp, Vương Huyên cho rằng có thể sẽ phát sinh xung đột đẫm máu kịch liệt, nhưng sau va chạm ngắn ngủi, đội ngũ hai bên đều nhanh chóng lui ra.
Vương Huyên cảm nhận được, quan hệ giữa hai bên rất phức tạp.
Trong hành trình trở về, không khí bên trong phi thuyền nhỏ nặng nề, trước ngực Diều Hâu có một lỗ thủng lớn, nửa người trên toàn là máu, thi thể đã lạnh.
Mấy tổ khác cũng có tử thương, mỗi người cõng người rời đi.
Thanh Mộc mở miệng: "Khi trở về tôi sẽ lén cấp cho gia đình Diều Hâu một khoản."
Khuôn mặt ông ta đeo mặt nạ màu xanh, nhìn không ra biểu tình, lời nói bình tĩnh, nói: "Thấy nhiều sẽ quen, có thể sống sót chính là nhà thám hiểm, chết đi thì chỉ là người qua đường.