Thời đại trước, kỹ thuật nằm rải rác trong đống giấy lộn được gọi là Cựu thuật, cũng có người gọi nó là Tán thuật.
Hiện tại, Tân Tinh bên kia đã có người bắt đầu gọi nó là Lậu thuật, có thể thấy được nó đã dần dần xuống dốc.
Nhưng mà, bất kỳ ai cống hiến cho Cựu thuật hoặc những người còn đang nghiên cứu nó sẽ cảm giác lối xưng hô này rất chói tai.
Trong bóng đêm, Vương Huyên rất bình tĩnh, đối phương đã đến tìm hắn trong tay còn nắm giữ Tân thuật, hắn quyết định kết thúc.
"Tên gì?" Hắn lên tiếng hỏi.
"Chu Vân." Người thanh niên được gọi là Vân trả lời, cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Trong thoáng chốc, hắn cho người ta cảm giác hết sức nguy hiểm, ánh mắt sắc bén như muốn đâm thủng người đối diện, hắn nhẹ nhàng bước đến gần giống như con thú để mắt đến con mồi của mình.
"Tôi còn tưởng anh họ Lăng." Vương Huyên nhìn cặp mắt của hắn, căn bản không thèm để ý đến tư thái hung hãng kia.
Chu Vân nghe phỏng đoán của Vương Huyên, hai mắt nhắm lại, nhưng khi mở ra lần nữa tinh quang trong mắt lóe lên ánh nhìn nguy hiểm.
Vương Huyên khá nhạy cảm, nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của hắn lóe lên rồi biến mất, cũng không hỏi gì thêm.
Chu Vân nói: "Tới đi, tôi muốn dùng Tân thuật đối đầu với Cựu thuật, để xem kỹ thuật trong đống giấy nát kia có nên trưng bày vào trong viện bảo tàng hay không."
Hắn vừa cười vừa lộ ra cỗ khí tức ngang tàng, hắn di chuyển nhẹ nhàng không tiếng động, cũng không đi tới theo đường thẳng, xem ra kinh nghiệm thực chiến của người này vô cùng phong phú.
Tần Thành nói: "Vì sao phải giao thủ với anh, anh là ai? Có thân phận và mục đích gì?"
Tần Thành có chút lo lắng cho Vương Huyên, dù sao, đối phương cũng đến có mục đích, nếu không nắm chắc mấy phần sẽ không xuất thủ.
Vương Huyên khoát tay, ra hiệu Tần Thành không cần nhiều lời, hắn đã định giao thủ với người trước mặt này nên không cần phải nói nhiều.
Mấy người Chu Khôn, Tô Thiền, Khổng Nghị muốn ngăn cản hai người nhưng chính Vương Huyên đã gật đầu đồng ý, bọn họ cũng không có cách nào.
"Đầu tiên nói trước, chỉ luận bàn mà thôi, bên nào cũng không được xuống tay quá nặng, phải có chừng mực." Triệu Thanh Hạm vừa dứt lời, sân bay nơi xa có tiếng vang truyền đến, hai tên người máy nhanh chóng chạy tới.
Đây là hai người máy thông mình, trên người có mang theo vũ khí công nghệ chết người, chúng đứng dọc hai bên bãi cỏ nhìn chằm chằm Chu Vân và Vương Huyên.
Đồng tử Chu Vân co rụt lại, hắn biết, Triệu Thanh Hạm đang âm thầm cảnh cáo, chủ yếu là nhằm vào hắn, sợ hắn dùng Tân thuật gây nên trận chiến đẫm máu.
Hắn gật đầu nói: "Được, cứ như vậy đi, tôi chỉ muốn nhìn một chút người luyện Cựu thuật có đường đi hay không? Hay đã thật sự rơi xuống đáy vực."
Chu Vân có dáng người rất cao, đầu tóc ngắn, làn da lúa mạch sáng bóng, trông rất mạnh mẽ, rất nhanh hắn làm tư thế chuẩn bị tấn công, khiến người khác vô cùng áp lực.
Trong nháy mắt, Vương Huyên khởi động nội dưỡng pháp, thổi một ngụm trọc khí có mùi rượu, đêm nay hắn uống hơi nhiều, điều này khiến hắn bất lợi không ít.
"Có muốn nghỉ ngơi một chút không?" Chu Khôn vội vàng hỏi.
Tần Thành vội vàng gật đầu: "Nói rất đúng, uống nhiều rượu như vậy, thần kinh phản ứng không thể nhanh nhạy được."
"Chờ tôi vài phút." Vương Huyên nói với Chu Vân.
Sau đó, hắn nhắm hai mắt lại, vận chuyển căn pháp được truyền thừa từ đại mộ của phương sĩ Tiên Tần, dựa theo tiết tấu đặc hữu tồn tưởng ánh sáng trăng sao hóa thành mưa sao, thấm vào trong thân thể.
Đồng thời, trong quá trình tồn tưởng này, trọc khí không ngừng bài tiết ra khỏi cơ thể qua lỗ chân lông, hoán đổi cùng ánh trăng và mưa sao.
Cảnh tượng tồn tưởng này cũng không hiếm lạ, hiện có các phương pháp tu luyện như nội dưỡng pháp, minh tưởng…, đều có ghi chép đến các phương pháp tu hành này nhưng tần suất và tiết tấu đặc hữu mới quan trọng.
Căn pháp của phương sĩ Tiên Tần có lai lịch kinh người, hiệu quả không thể tưởng tượng nổi.
Mọi người đều có ảo giác, dường như trên người Vương Huyên có mang theo một tầng ánh sáng tinh khiết, hắn như được tinh nguyệt ưu ái khiến bản thân hắn càng trở nên mông lung huyền ảo.
Loại cảnh tượng kỳ dị này khiến cho mọi người đều vô cùng kinh sợ, Cựu thuật có thể luyện đến mức như thế này sao? Có lẽ con đường này còn có thể đi.
Sáu phút sau, Vương Huyên mở to hai mắt, nói: "Được rồi."
Dáng người hắn khá cao nhưng không quá gầy, thân hình cân xứng. Trong màn đêm, sắc mặt hắn vẫn bình thản, ôn hòa.
"Tôi chỉ chờ câu nói này của cậu."
Chu Vân vọt thẳng tới như một cơn lốc cuốn tới, tốc độ của hắn quá nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã thấy trên mặt cỏ lưu lại mấy dấu chân rất sâu.
Hơn nữa những nơi hắn bước qua, bùn đất và cỏ xanh đều bị văng tung tóe, có thể thấy được hắn mạnh mẽ đến mức nào.
Ầm!
Vương Huyên phản ứng cực nhanh, nhấc chân đá bàn đặt đồ ăn bên cạnh, để nó ngăn cản thân ảnh đang tấn công tới.
Điều khiến người ta sợ hãi chính là Chu Vân không chút sợ hãi, mà như mãnh hổ lao về phía trước, đánh một cú xuyên qua bàn gỗ cứng rắn kia.
Âm thanh răng rắc vang lên, cả bàn gỗ bị đánh vỡ vụn, mãnh gỗ văng ra bốn phía, mọi người lập tức tránh né, sắc mặt lúc ấy liền thay đổi.
Chu Vân quá hung tợn và dã tính, sức công kích lại rất đáng sợ, nếu như bị hắn đánh trúng tuyệt đối sẽ bị nguy hiểm đến tính mệnh.