Dưới sự bức bách của Chu Vân, một người trong đó bất đắc dĩ, kiên trì lao ra ngoài, kết quả là chùm sáng quét tới, gã ta thiếu chút nữa trúng đạn, gã lại nhanh chóng lui về, cũng may thân thủ của gã mạnh mẽ.
"Thời gian không có lợi cho chúng ta."
Chu Vân cắn răng một cái, tự mình nhảy ra từ phía sau nham thạch, muốn lợi dụng thân thủ nhanh nhẹn tự mình đi cướp.
Nhưng một chùm ánh sáng lướt qua bên tai anh ta, khiến anh ta kinh hãi toát ra một đầu mồ hôi lạnh, quyết đoán quay trở về.
Vương Huyên cũng cảm thấy thời gian không còn nhiều, hắn quyết định chủ động xuất kích, nếu không, lỡ như đám người Thanh Mộc, Hắc Hổ trở về sớm, hắn chưa chắc sẽ có cơ hội nghiên cứu quyển sách da thú.
Ầm ầm!
Vương Huyên đẩy một khối đá lớn không góc cạnh, tương đối khéo léo đi về phía trước, đem khối đá này làm lớp phòng ngự, đi về phía quyển sách da thú màu bạc.
"Tên này lực lượng không nhỏ, chúng ta cũng bắt chước theo, đẩy đá đi về phía trước!” Chu Vân kêu lên, chính anh ta cũng đẩy một khối, hai người khác hợp lực đẩy một khối.
Trong quá trình này, bởi vì không ngừng đi về phía trước, góc độ thay đổi, Vương Huyên thuận lợi giải quyết người còn lại phía dưới địa cung.
Theo từng bước tiếp cận quyển sách da thú, Vương Huyên đụng độ cùng người đối diện.
Nhóm hai người đang hợp lực thúc đẩy một khối đá âm thầm đánh giá, phán đoán khi nào sẽ va chạm, hai người chuẩn bị bắn từ các phương vị khác nhau, nhân số chiếm ưu thế, tự nhiên khả năng thắng càng lớn.
Nhưng mà, sự tình lại ngoài dự liệu của bọn họ, bọn họ đánh giá thấp lực lượng của Vương Huyên, hắn đột nhiên tăng nhanh tốc độ đẩy khối đá, không còn giữ tốc độ như trâu già vừa rồi.
Hiện tại, Vương Huyên hai tay đẩy khối đá lớn, giống như một đoàn tàu gào thét, ầm một tiếng đụng tới.
Đùng!
Hai khối đá lớn đột nhiên va chạm vào nhau, hai người kia phán đoán sai, trực tiếp bị một cỗ lực lượng thật lớn hất bay ra ngoài, bị thương không nhẹ.
Một người trong đó kêu lên đau đớn, gáy đập vào vách đá bên cạnh, máu tươi chảy đầm đìa, hai mắt đen sì, đau đến ngất đi.
Một người khác bị đánh bay, đang ở giữa không trung liên tục nổ súng.
Vương Huyên dùng thân thủ mạnh mẽ nhanh nhẹn tránh đi, đồng thời nổ súng phản kích, kết quả không chính xác bao nhiêu, mấy chùm sáng đảo qua, cư nhiên không có một phát nào đánh trúng người nọ, làm cho hắn xấu hổ không thôi.
Hắn vung tay, đem dao găm trên người ném ra ngoài, phốc một tiếng, đóng đinh vào vai người kia, khiến gã đau đến kêu thảm thiết.
Vương Huyên câm nín, dùng súng năng lượng cư nhiên còn không chuẩn bằng dùng vũ khí lạnh, hắn khom lưng, né tránh bắn phá của Chu Vân, thuận tay nhặt lên một tảng đá, phanh một tiếng, đem người bị dao găm đâm xuyên đánh cho mặt đầy máu, không nói một tiếng mà ngất đi.
"Ha!” Chu Vân vừa khẩn trương vừa hưng phấn, bởi vì, anh ta đã tóm được quyển sách da thú vào trong tay, anh ta nhịn không được muốn kêu to.
Thế nhưng hiện tại còn chưa phải là thời điểm vui sướng, anh ta làm cho mình bình tĩnh lại, trốn ở phía sau khối đá lớn, không ngừng bắn phá về phía Vương Huyên.
Vương Huyên bắn trả nhưng không hiệu quả.
Hắn ngồi xổm ở phía sau một khối đá xanh, buông súng năng lượng ra, tháo trường đao xuống, trực tiếp ném ra ngoài.
Chu Vân trốn ở phía sau khối đá lớn, ngay cả đầu cũng không lộ ra, chỉ thỉnh thoảng giơ tay lên bắn tỉa, trong lúc bất chợt, anh ta cảm giác được một cỗ hàn ý lạnh lẽo, anh ta vừa mới nâng súng năng lượng lên thì đột nhiên nghe được một tiếng canh, súng thế nhưng bị chặt đứt.
anh ta phản ứng cực nhanh, nhanh chóng thu tay lại, một ánh đao sáng như tuyết xẹt qua, cư nhiên là một thanh đao hợp kim, chém đứt súng năng lượng, đồng thời làm cắt vào tay anh ta, máu tươi đầm đìa, dọa cho anh ta chảy một thân mồ hôi lạnh.
Nếu như vừa rồi anh ta phản ứng chậm một chút, bàn tay đã bị cắt đứt, đồng thời đao hợp kim cũng thiếu chút nữa bổ trúng đỉnh đầu anh ta, bay sát qua da đầu.
Vương Huyên thấy thế thì trực tiếp nhảy qua, hắn ở rất gần Chu Vân, một phát nhào tới, căn bản không thèm nhặt súng năng lượng trên mặt đất lên, bởi vì hắn cảm thấy ở khoảng cách gần, thứ kia còn không đáng tin cậy bằng Cựu Thuật của hắn.
Chu Vân thấy thế thì nhất thời nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, lạnh lùng nói: "Mày mà dám cận chiến với tao thì có chết cũng không biết mình chết như thế nào, thứ tao luyện chính là siêu thuật!"
Anh ta cũng nhảy lên, sức mạnh mười phần, đối phương dùng tư thế của Cựu Thuật giết tới như vậy, thuần túy là tìm chết.
Anh ta cao 1m85, thể hình cường tráng, lúc này toàn thân xuất hiện sương mù màu xanh nhạt, trong lòng bàn tay càng là phát ra ánh sáng màu lam, Chu Vân cười lạnh, đánh về phía Vương Huyên.