Chơi liên tiếp mấy ngày, Cố Vân Khê cũng phải về trường, cô chỉ có mười ngày nghỉ.
Trước khi đi, Cố Hải Triều bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, "Tiểu Khê, chúng ta có nên đi thăm Tề lão gia không?”
“Nên đi, ngày mai chúng ta mời Tề lão gia ăn bữa cơm rồi hãy đi." Cố Vân Khê cũng nghĩ tới, đến đây không chào hỏi thì có chút thất lễ: “Dù sao đã đặt vé máy bay vào lúc choáng vạng, cho nên vẫn kịp.”
“Được.”
Tề lão gia nhận được lời mời thì liền một lời đáp ứng, còn từ chối hành trình ban đầu.
“Hải Triều, A Thải, Tiểu Ba, Tiểu Khê, mấy đứa tới lúc nào? Sao không nói trước với tôi một tiếng, tôi cũng dễ tìm người chiêu đãi.”
Cố Hải Triều cười nói, "Lần sau nhất định hẹn trước, ngài đừng chê chúng cháu phiền.”
Tề lão gia nhìn về phía thiếu nữ mặc váy lụa bạc hà dài đến đầu gối, "Tiểu Khê cao lên rồi, cũng trở nên xinh đẹp.”
Cố Vân Khê hiếm khi mặc váy, ngại đi lại không tiện, nhưng mà, Cố Vân Thải lại rất thích, lần này mua váy cho hai chị em là cùng kiểu nhưng khác màu, cho nên buộc em gái mặc cùng cô.
“Chờ cháu lớn lên, sẽ càng xinh đẹp hơn.”
Tề lão gia nhìn thiếu nữ hoạt bát linh động, trong mắt tràn đầy yêu thích, "Gần đây cháu có liên lạc với Tề Thiệu không? Thằng nhóc kia chỉ lo học hành, cũng không gọi điện về nhà.”
Cố Vân Khê vẫn duy trì liên lạc với Tề Thiệu, mỗi tuần đều có một phong thư, "Hắn đổi chuyên ngành, mọi thứ bắt đầu lại từ đầu, đương nhiên bận rộn..."
“Cái gì? Đổi chuyên ngành? Đổi chuyên ngành gì?” Tề lão gia ngây ra.
Cố Vân Khê mở to một đôi mắt to trắng đen rõ ràng, "A, ngài không biết sao, hắn đang học kinh tế tài chính, đoán chừng là chuẩn bị để tiếp nhận sự nghiệp gia tộc?”
Tuy rằng đột nhiên đổi đường băng, nhưng, nói như thế nào đây? Không quan trọng một người thông minh như Tề Thiệu học được gì.
Hắn có ngôi vị hoàng đế... A, không, là gia nghiệp phải kế thừa.
Tề lão gia rất buồn bực, hắn đổi chuyên ngành thì đổi đi, nhưng cũng phải nói trước với người nhà một tiếng? Đúng là thằng nhóc không đáng tin cậy.
“Có lẽ hắn quên.” Cố Vân Khê nhìn thấu tâm tư của ông, thế là liền giúp Tề Thiệu vá lỗi.
Tề lão gia: …Thật buồn bực, được không?
“Vẫn là cháu đáng tin cậy nhất, nhỏ như vậy đã biết muốn cái gì, có kế hoạch tương lai rõ ràng.”
Lúc trước Cố Vân Khê là vì tiền mà cố gắng, bây giờ không lo ăn mặc, lại có sản nghiệp trên danh nghĩa, cho nên cô không còn cân nhắc đến chuyện tiền bạc nữa.
Cô chỉ muốn làm chút chuyện thú vị, ví dụ như, làm nghiên cứu phát triển.
“Trong nhà không có ngôi vị hoàng đế để kế thừa, cháu muốn làm gì cũng được.” Tề lão gia không khỏi bật cười: "Gần đây cháu có tác phẩm gì không?”
Cái gọi là tác phẩm, chính là thành quả nghiên cứu phát triển, lúc trước Cố Vân Khê cùng Tề Thiệu làm một bộ hệ thống kia chính là gà mái đẻ trứng vàng, kiếm được rất nhiều tiền.
Cố Vân Khê khẽ lắc đầu, "Gần đây cháu bận quá, không rảnh làm mấy việc này, nhưng mà, ngài có thể bàn bạc với anh cháu về chuyện nồi cơm điện.”
Cô nháy mắt với anh trai, Cố Hải Triều hít sâu một hơi, cố gắng chống đỡ nụ cười nói, "Nhà xưởng của cháu đã xây xong, Tiểu Khê cũng làm ra dây chuyền sản xuất tự động, rất nhanh có thể đưa vào sản xuất, nếu như không có gì ngoài ý muốn, đến tháng chín là có thể mở bán.”
Cái nồi cơm điện này kéo dài thời gian quá lâu, nhưng, cũng là chuyện không có biện pháp.
Từ nghiên cứu phát triển đến ấp trứng, đến phát hành, luôn luôn phải có một quá trình.
Tề lão gia cũng có thể hiểu được, Tề gia bọn họ phụ trách chính là giai đoạn tiêu thụ này, tự nhiên nắm rất rõ.
“Cuối cùng cũng có kết quả, ta rất chờ mong, Hải Triều, nếu có gì cần cứ nói, chúng ta đều không phải người ngoài.”
Cố Hải Triều chần chờ một lát, lại nhìn về phía em gái, Cố Vân Khê khẽ gật đầu với anh: “Cháu dự định sẽ đưa nồi cơm điện đến hội chợ triển lãm, ngài cảm thấy thế nào?”
Tề lão gia nhìn thấy sự tương tác của hai anh em này, Cố Hải Triều vẫn còn non nớt, người đưa ra quyết định vẫn là Cố Vân Khê.
Bất quá, nhìn dáng vẻ này là Cố Vân Khê cố ý lui về phía sau màn, đem sân khấu đưa cho Cố Hải Triều.
"Chủ ý này không tồi, có thể kịp hội chợ Quảng Giao vào mùa thu, cháu dự định đi tạo quan hệ hay là trực tiếp thông qua chỗ tôi?”
Hội chợ Quảng Giao là hội chợ thương mại lớn dành cho toàn thế giới, khi các thương nhân trên toàn thế giới đổ xô đến.
Nếu nồi cơm điện có thể lấy được đơn hàng lớn, vậy liền bớt việc.
Cố Hải Triều rất khiêm tốn mà bày tỏ, "Muốn nghe ý kiến của ngài.”
“Tôi đề nghị cứ thông qua Tề thị, dù sao tôi cũng rất quen thuộc với hội chợ Quảng Giao.” Đâu chỉ quen thuộc, phải nói ông chính là địa đầu xà ở bên đó.
Cố Hải Triều vui vẻ gật đầu, "Được, nghe lời ngài.”
“Vậy cháu phải nắm chắc, thời gian không đợi người.” Tề lão gia hòa ái dễ gần, cực kỳ giống ông nội nhà mình.
Nhưng, trong lòng Cố Hải Triều rất rõ ràng, tất cả đều là vì em gái.
Lấy thân phận địa vị của Tề lão gia, nói chuyện làm ăn nhỏ này không cần tự mình ra mặt, chớ đừng nói chi là thân thiết như thế, thân phận của bọn họ không ngang hàng.
“Ngài yên tâm.”
Tề lão gia quan tâm thêm một câu, "Tiền đủ tiêu không?”
“Mượn ngân hàng một chút, cũng đã đủ.” Cố Hải Triều mặt mày hớn hở, "Thật sự không được, thì Tiểu Khê nói, có thể mượn con bé.”
Anh biết Tiểu Khê vừa đặt mua một ít sản nghiệp, nhưng còn chưa tiêu hết tiền trong tay.
Danh Sách Chương: