Mục lục
Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

George giống như không nghe được câu hỏi của đối phương, chỉ kinh ngạc nhìn Pass phía đối diện.

Sao lại thế? Sai ở đâu chứ?

“Cô ấy......”

Vừa định nói chuyện, một cỗ cảm giác buồn nôn xông lên, gã ta cũng theo bản năng che miệng.

Trong lòng gã bỗng trầm xuống, đây là......

Cố Vân Khê còn vô cùng lo lắng hỏi: "George tiên sinh, ngài làm sao vậy? Ngài có chỗ nào không thoải mái sao? Vị cảnh sát này, mau gọi xe cứu thương đi.”

George có loại cảm giác phiêu phiêu dục tiên, như mộng như ảo, đầu óc bắt đầu trì độn, nhưng, còn có một tia ý thức cố gắng chống đỡ. “Không cần kêu......”

Cố Vân Khê vẻ mặt lo lắng, nói: “Nhất định phải gọi, sức khỏe của ngài rất quan trọng, nếu truyền ra tình trạng sức khỏe của ngài có xảy ra vấn đề gì, thì cổ phiếu mà ngài nắm giữ sẽ rớt giá thảm.”

Lời này tựa như một chậu nước lạnh tạt thẳng vào người George, gã ta không nhịn được run rẩy một chút, sắc mặt kịch biến, lúc này mới ý thức được mình đã trúng chiêu của cô.

Gã muốn đứng lên, nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Nhưng, lúc này tứ chi của gã lại vô lực, không nghe đầu óc sai khiến.

Cố Vân Khê lạnh lùng nhìn gã, nhưng ngoài miệng thì cô lại liên tục kinh hô, nói: "Ai nha, George không phải cũng hút độc phẩm đó chứ? Ngài là nhân vật của công chúng, phải làm gương chứ, uổng công thanh niên chúng tôi còn sùng bái ngài như vậy, ngài cũng làm cho chúng tôi quá thất vọng rồi."

Cô còn sợ người khác nghe không rõ, nên nói vô cùng lớn tiếng.

Mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm George, thần sắc khác nhau.

Tề Thiệu hơi nhíu mày, nói: "Thật xui xẻo, chuyện này không liên quan đến chúng tôi, chúng tôi cũng không đi cùng bọn họ nha.”

Hắn gọi nhân viên phục vụ tới, nói: "Cô nói tình hình với vị cảnh sát này giúp chúng tôi đi.” Nhân viên phục vụ nơm nớp lo sợ mở miệng, nói: "Hai người đã đặt chỗ hôm qua. George tiên sinh và cô gái này là vô tình gặp, nên bọn họ mới ngồi cùng nhau.”

Vị cảnh sát thấy hai người châu Á này ăn mặc tinh xảo, khí chất không tầm thường, lại có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với George, đoán trước không phải hạng người bình thường, nên cẩn thận hỏi: “Các vị là ai?”

Tề Thiệu đứng lên giới thiệu, nói: "Tôi là người sáng lập quỹ Tề thị, Tề Thiệu, đang học tiến sĩ tài chính tại MIT. Đây là bạn gái tôi, Cố Vân Khê, cô ấy cũng là sinh viên MIT."

Hắn vừa nói chuyện, vừa đưa danh thiếp qua.

Cảnh sát nhìn qua, sau khi xác nhận không sai, liền khách khí trả lại: "Thì ra là Tề tiên sinh, rất vui được gặp ngài.” . 𝖳𝐫𝘂yệ𝓃‎ hay?‎ 𝖳ì𝗺‎ 𝓃gay‎ 𝘁𝐫a𝓃g‎ chí𝓃h‎ ﹍‎ 𝖳RUM𝖳RU𝖸‎ Ệ𝑁.𝓥𝓃‎ ﹍

Chỉ cần người chơi cổ phiếu, đều biết nhân tài mới xuất hiện gần đây.

Trong lúc vị cảnh sát này còn đang nghĩ làm sao giải quyết chuyện này, Pass bỗng nhiên nhào tới, vừa cắn vừa gặm thân thể anh ta, bộ dáng vô cùng nóng bỏng. Cảnh sát có chút chống đỡ không nổi, lo sợ để nỗi toát cả mồ hôi: "Mau kéo cô ấy ra, mau.”

Còn chưa kéo Pass ra, George bắt đầu co giật, vặn vẹo thân thể mập mạp, nhảy lên kỹ thuật t.h.o.á.t y xinh đẹp.

“Xoay a xoay, xoay ra bụng bự, xoay ra chân voi......”

Ánh mắt mọi người trừng lớn như chuông đồng, không nghĩ tới George đại danh lừng lẫy còn có một bộ mặt cay mắt người ta đến như vậy.

Cố Vân Khê trợn mắt há hốc mồm, ôi chao, như vậy cũng quá lẳng lơ rồi.

Một bàn tay lớn vươn tới, che mắt cô: "Đừng nhìn, xấu quá.”

Cố Vân Khê không khỏi bật cười, nói: "Thật đặc sắc, đáng tiếc, không có phóng viên báo lá cải ở đây…”

Nhưng vào lúc này, mấy người đàn ông cầm máy ảnh vọt tới, nhìn thấy một màn nóng bỏng ở hiện trường không khỏi giật mình, nhưng sau đó lại mừng như điên, chụp ảnh hai người đang phát điên kia, điên cuồng nhấn nút chụp.

A a a, chỉ tiêu tháng này xem ra đã đạt được rồi.

Tề Thiệu yên lặng cúi đầu, nhìn về phía cô gái trong lòng, nói: "Em sắp xếp sao?”

Nói Tào Tháo là Tào Tháo tới ngay.

Cố Vân Khê vẻ mặt mơ hồ, nói: "Không phải em.”

“Vậy là ai chứ?”

Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía người đàn ông mập mạp kia, ha ha, ngoại trừ ông ta thì còn ai chứ?

Cố Vân Khê cười như gặp được mùa, nói: "Rượu này chuẩn bị cho chúng ta.”

Nếu như bọn họ không phải cao tay hơn một chút, thì người lúc này ra sân chính là bọn họ.

George này cũng quá độc ác đi.

Tề Thiệu nhìn một màn quần ma loạn vũ này, tâm tình phi thường phức tạp, nói: "Phóng viên báo lá cải này cũng chuẩn bị cho chúng ta.”

Cố Vân Khê mím môi, nói: "Ông ta muốn chúng ta thân bại danh liệt, nghiện độc phẩm, tùy ý để ông ta sắp xếp.”

Nếu bọn họ chỉ là người bình thường, không có phòng bị, chỉ sợ hiện tại sẽ sống không bằng c.h.ế.t rồi.

Tề Thiệu khe khẽ thở dài một hơi, cuộc sống ngươi lừa ta gạt thật sự quá mệt mỏi. “Đây coi như là tự chuốc lấy hậu quả xấu, một chút cũng không đáng để chúng ta đồng tình.”

Cố Vân Khê nghĩ một chút, sợ hãi nói: “Anh cũng uống rượu vang đỏ, thật sự không sao chứ? Nếu không, chúng ta đi bệnh viện xem thử đi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK