Mạc lão gia trong lòng kêu khổ, ông chỉ biết, lấy lòng dạ Cố Vân Khê không có khả năng không quan tâm, cô đây chỉ là muốn xả giận đây mà.
Nếu cẩn thận suy nghĩ, thì ra ngay từ đầu, cô đã ở đào sẵn hố để chờ bọn họ tự nhảy vào.
“Tiểu Khê, ông còn không biết cháu còn quen với Đổng tiên sinh.” Hơn nữa xem giao tình của bọn họ cũng không tệ, trong lúc nguy cấp có thể gọi cho ông ấy để xin sự giúp đỡ. Ông nghĩ có thể chỉ là cho Hoắc lão gia thể diện đi?
Cố Vân Khê chỉ mỉm cười: "Tôi còn có rất nhiều át chủ bài, cũng không riêng gì lá bài này. Cho đến bây giờ, các người thật sự không biết gì về tôi cả.”
Mạc lão gia im lặng, lúc sau mới nói: "Cháu...... là cố ý tới đây gây sự?”
Cố Vân Khê chỉ chỉ Mạc lão phu nhân cùng ba đứa con trai của bà: "Vợ ông cùng con cháu ông nhiều lần khiêu khích tôi như thế, tôi cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể vất vả một chuyến, tự mình tới cửa đưa quà đáp lễ. Như vậy cũng xem như là đủ thành ý đi.” Cô hận không thể đem chuyện nhà bọn họ dán lên khắp các nẻo đường công cộng.
Mạc lão gia tử:... Có chút tuyệt vọng.
Nhưng, điều gì nên tới, cũng sẽ tới. Rất nhanh, Đổng tiên sinh đã mang theo người tới.
Đổng tiên sinh vừa tiến vào liền nhận được rất nhiều sự hoan nghênh của người Mạc gia. Nhưng, ông không quan tâm đến bọn họ, tầm mắt của ông nhìn xung quanh, sau khi tìm được Hoắc lão gia, ông ngay lập tức đi tới: "Hoắc lão gia, ngài không sao chứ?"
Ông vẫn không hiểu, đang yên đang lành sao bọn họ lại nghĩ ra chuyện để đắc tội với đại nhân vật như Hoắc lão gia này? Bọn họ không muốn sống nữa à?
Hoắc lão gia thần sắc tự nhiên: "Không có việc gì, chỉ là Tiểu Khê bị một chút kinh hãi.”
Đổng tiên sinh nhìn cô gái nhỏ bộ dáng mảnh khảnh gầy yếu, không khỏi sinh lòng thương tiếc: "Tiểu Khê, đừng sợ, có ông ở đây, ông xem thử ai dám động đến cháu.”
Cố Vân Khê thở dài một hơi: "Cảm ơn Đổng gia gia, có lời này của ông, cháu an tâm rồi.”
Người Mạc gia hai mặt nhìn nhau, Đổng tiên sinh thế nhưng lại coi Cố Vân Khê như con cháu, thái độ này của ông với cô cũng quá thân thiết đi.
Mạc Đại nhíu mày: "Đổng tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi, là bọn họ cố ý gây chuyện, không ngại thị phi…”
Ông ta nhanh chóng tiến lên cáo trạng trước, Cố Vân Khê thấy vậy có chút không vui: "Có chuyện gì thì ngài cứ nhắm vào tôi là được, sao lại nói ông ngoại tôi? Ngài có tư cách gì mà đi chỉ trích một thầy thuốc đức cao vọng nhân hậu như ông ấy? Các người tốn hết tâm tư mời ông đến đây, chỉ vì để làm nhục ông ấy sao? Mạc gia các người cũng thật quá buồn cười.”
Náo thành như vậy, người Mạc gia căn bản cũng không trông cậy vào Hoắc lão gia chữa bệnh nữa, Mạc Đại tức giận nói: "Tôi mới không có, rõ ràng là cô muốn gây chuyện với Mạc gia chúng ta. Cô đúng là quỷ kế đa đoan..." Hắn là một người đàn ông trung niên thành thục, nhưng lại ngang ngược đổ hết trách nhiệm lên đầu một cô bé chỉ mới mười mấy tuổi, lời nói lại vô cùng khó nghe. Một màn này làm cho Đổng tiên sinh cùng với nhóm cảnh sát ông mang đến nhìn thấy không khỏi vô cùng bất mãn.
Mạc gia quả thật không có lễ tiết, ngay cả cô gái nhỏ như vậy cũng khi dễ.
Khó trách cô gái nhỏ lại sợ hãi đến như vậy, không thể không nhờ bọn họ đển để giúp đỡ.
Một nhân viên cảnh sát đứng ra ngăn cản: "Được rồi, Mạc tổng, nhà các người lấy lớn h.i.ế.p nhỏ như vậy, nếu truyền ra ngoài cũng quá không dễ nghe rồi.”
Mạc Đại lúc này mới ý thức được lại rơi vào bẫy của Cố Vân Khê. Qúa khốn nạn, lúc này cô lại giả bộ đáng thương, toàn bộ quá trình hôm nay dù đúng hay sai đều đổ hết lên đầu hắn.
Đây được xem là kế lui binh trong truyền thuyết sao?
"Vị cảnh sát, ngài căn bản không biết tình huống thật sự của gia đình tôi, cô ta vô cùng xảo trá, lại quỷ quyệt. Cô ta chính là tiểu hồ ly tinh…”
Hắn ta càng nói như vậy, thì nhận thức của mọi người đối với hắn càng kém.
Hắn cũng được coi là nhân vật có uy tín trong giới kinh doanh, nhưng suy nghĩ sao lại thấp kém đến vậy chứ? Bây giờ lại muốn đi so đo với một cô gái nhỏ như vậy, không ngại mất mặt sao?
Cố Vân Khê không tranh cãi với Mạc Đại, mà nhìn về phía phù hiệu có hai hạt một cánh trên vai của nhân viên cảnh sát này, hỏi: “Đổng gia gia, vị này là?”
Đổng tiên sinh chủ động giới thiệu: "Vị này là thanh tra cao cấp, sếp Hứa. Còn đây là cháu ngoại của Hoắc lão gia.”
Sếp Hứa đánh giá cô trên dưới một lần.
Cố Vân Khê lập tức cất giọng nói, "Sếp Hứa, tôi muốn báo án. Là g.i.ế.c người.”
Một câu này như viên đá rớt xuống mặt nước động khiến cho sắc mặt người Mạc gia ở đây đều thay đổi.
Sếp Hứa cau mày, nói: "Bọn họ muốn g.i.ế.c cô? Vì sao?”
“Không phải tôi.” Cố Vân Khê khẽ lắc đầu, ngón tay hướng Mạc lão phu nhân: “Tôi muốn tố cáo nữ chủ nhân Mạc gia, Chu Bích Vân, bốn mươi năm trước vì gả cho Mạc Thừa Ân tiên sinh, mà cấu kết với nhân viên xã đoàn mưu hại vợ cả của Mạc Thừa Ân, Tô Mạn Châu.”
Các nhân viên cảnh sát bất ngờ ăn phải một quả dưa lớn, không ngừng trợn tròn mắt kinh ngạc.
Danh Sách Chương: