George đã đặt cược cho trận chiến này hơn một ngàn ức đô la, làm sao có thể chịu thua được. Bọn họ giống như dân cờ b.ạ.c được ăn cả ngã về không, g.i.ế.c nhau đến đỏ cả mắt.
“Có người không cho phép tôi còn sống để phá hư chuyện tốt của bọn họ.”
"Đây là chiến tranh tài chính, chứ không phải là chiến tranh quân sự..." Đổng tiên sinh trầm mặc, nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói: "Ai, cậu chắc chắn sao?"
Tề Thiệu ánh mắt âm trầm đáng sợ, nói: "Trước đó không lâu, George cố ý gọi điện thoại tới cảnh cáo chúng tôi.”
Chuyện gì hắn cũng được, nhưng mà bọn họ ngàn không nên, vạn không nên động đến Cố Vân Khê.
Cô là điểm mấu chốt của hắn, nếu đã động đến cô, hắn sẽ làm cho bọn họ phải hối hận!
Đổng tiên sinh nhịn không được chửi tục một câu: "MD, đê tiện bỉ ổi, vô sỉ. Tề Thiệu, cậu cũng đừng sợ, Tiểu Khê là cát nhân thiên tướng, một cô nương tốt như vậy, ông trời sẽ không để cho con bé có việc gì đâu.”
Nhưng cái cách an ủi vô lực như vậy, không có cách nào trấn an được cái nội tâm hiện đang bất an của Tề Thiệu.
Hắn cái gì cũng có thể không cần, duy chỉ không thể mất đi Tiểu Khê.
Cố Vân Khê là cầu nối giữa hắn và thế giới này, là điểm neo, không có cô, hắn sẽ nổi điên mất.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng cấp cứu rốt cục mở ra, Tề Thiệu vọt lên trước, gấp gáp hỏi: "Bác sĩ, vợ tôi làm sao vậy?"
Bác sĩ vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Bệnh nhân là bị tổn thương ở phần sau gáy, trong sọ xuất huyết..."
Lòng Tề Thiệu trầm xuống, lúc ấy binh hoang mã loạn, có thể là đầu của cô đã bị đập lên bậc thang đi. “Cô ấy sẽ gặp nguy hiểm sao?"
“Còn cần phải lưu lại bệnh viện quan sát vài hôm nữa. Nếu như lượng m.á.u não lớn, dễ dàng xuất hiện não thoát vị, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng..." Lời của bác sĩ còn chưa nói xong, trước mắt Tề Thiệu tối sầm, thân thể lắc lư, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Vệ sĩ kịp thời đỡ lấy hắn, hai chân hắn hiện tại như nhũn ra, muốn đứng cũng đứng không vững được nữa, vô lực tê liệt ngã trên mặt đất. Đổng tiên sinh sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, khẽ nói: "Không sợ không sợ, tôi sẽ mời các chuyên gia giỏi nhất ở HK này về đây, Tiểu Khê... Tuyệt đối sẽ không có việc gì. Cho dù là các chuyên gia nước ngoài, tôi cũng sẽ nghĩ mọi cách để mời họ đến đây."
Tề Thiệu bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, như là người c.h.ế.t đuối bắt được một cây gỗ trôi, đôi tay đang dính đầy m.á.u run rẩy lấy điện thoại di động ra, nhưng điện thoại của hắn trong lúc hỗn loạn đã rơi hỏng rồi, lúc này hắn vừa tức vừa vội.
Vệ sĩ thấy thế, đưa điện thoại di động của mình qua, Tề Thiệu run rẩy bấm số, nhiều lần cầm còn không vững thiếu chút nữa đã làm rơi nó.
Điện thoại đã đổ chuông, nhưng rất lâu cũng không có người tiếp máy.
Tề Thiệu cứ gọi liên tục như vậy, rốt cuộc cũng có người tiếp, máy: "Ai vậy?”
Giọng nói của Hoắc Vân Sơn vô cùng nghi hoặc tựa hồ không rõ tại sao số lạ này lại liên tục gọi vào máy anh.
“Hoắc Vân Sơn, tôi là Tề Thiệu, mau cứu Tiểu Khê đi, Tiểu Khê đã xảy ra chuyện rồi. Mau để ông ngoại tới cứu cô ấy, nhanh lên đi, cô ấy không thể đợi được nữa.” Trán Tề Thiệu tất cả đều là mồ hôi. Lúc trước, Hoắc lão gia có thể cứu hắn, vậy thì lần này ông ấy nhất định cũng có thể cứu được Tiểu Khê!
Hoắc Vân Sơn nghe vậy sắc mặt liền đại biến: "Ông nội tôi vừa cùng lãnh đạo ra nước ngoài rồi." Mọi chuyện không ngờ lại khéo như vậy.
Trước mắt Tề Thiệu tựa như trời đất quay cuồng, trùng hợp đến vậy sao, Tiểu Khê sẽ c.h.ế.t sao? Sẽ không đâu, Tiểu Khê làm nhiều chuyện tốt như vậy, cô quyên góp nhiều tiền giúp đỡ người khác như vậy, ông trời nhất định sẽ phù hộ cho cô.
Người đàn ông này chưa bao giờ tin vào quỷ thần nhưng giờ khắc này, hắn lại thành kính cầu xin Mãn Thiên Thần Phật, để Cố Vân Khê ở lại bên cạnh hắn, ngài ấy đừng mang cô đi.
Hoắc Vân Sơn luống cuống tay chân, nói: "Tôi sẽ báo cáo với cấp trên, cậu... bảo Tiểu Khê nhất định phải kiên trì.”
Anh ta cũng không dám hỏi rốt cuộc bọn họ đã xảy ra chuyện gì, tựa như chỉ cần anh không hỏi, thì Cố Vân Khê sẽ không có chuyện gì, cô vẫn sẽ vui vẻ như lúc trước.
Anh cúp điện thoại, tâm loạn như ma, hiện tại anh nên tìm ai trước đây?
Ông nội anh hiện tại không ở trong nước, nhưng vẫn còn có hai đại quốc thủ ở lại trong nước. Bởi vì tuổi tác đã cao, bọn họ đã thoái ẩn giang hồ rất nhiều năm, ai đến cũng không gặp, phải nói là đặc biệt rất khó mời.
Không đúng, anh phải xin chỉ thị của lãnh đạo trước, dù sao thân phận Cố Vân Khê cũng đặc thù, anh không thể tự quyết định được.
Danh Sách Chương: