Mục lục
Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Tĩnh trong lúc vô tình đi ngang qua, vốn không có hứng thú với người khác đánh nhau, nhưng nhìn thấy một trong những đương sự đánh nhau rất quen mắt, y liền tò mò dừng bước.

Không thể không nói, sức chiến đấu của Cố Vân Khê thật mạnh, nói đánh liền đánh, muốn mắng liền mắng, thật mang cảm giác.

Em gái này không phải dũng mãnh bình thường, còn có dũng có mưu.

Chỉ là, khi y nghe được tên của mình từ trong miệng một người xa lạ, thì liền nghi hoặc khó hiểu, "Nhóc biết tôi?”

Cố Như nhìn thiếu niên thanh xuân vô địch, lúc này mới ý thức được mình đây là trọng sinh đến lúc hai người còn chưa có quen biết, không nên gọi ra tên của y.

Trong lòng cô sốt ruột, "Không không không, em...”

Cô nhất thời không nghĩ ra lý do, gấp không được, làm sao bây giờ?

Cô bỗng nhiên nghĩ đến lý lịch của tổng giám đốc, cái khó ló cái khôn, "Thật ra em đã gặp anh, anh học ở Nhất Cao, đúng không? Anh rất nổi tiếng ở trường.”

“Vậy sao?” Tề Tĩnh bán tín bán nghi, y đúng là học sinh Nhất Cao, mà Nhất Cao cũng ở gần đây.

Trong nháy mắt Cố Vân Khê nhìn thấy y, thì chỉ cảm thấy thiên lôi từng trận, đau cả đầu, đây là sức mạnh của nội dung kịch bản sao?

Lại để cho hai người này sớm quen biết, làm cái gì chứ.

Không được, cô không thể để Cố Như dựa vào Tề Tĩnh, từ đó đáp lên con thuyền lớn Tề gia.

Tề Tĩnh không đáng sợ, nhưng gia tộc lâu đời như Tề gia mới là thứ đáng sợ, có được tài nguyên nhân mạch thì sẽ vô địch.

Tâm tư cô xoay chuyển, cười híp mắt phất phất tay, "Tề Tĩnh à, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt.”

Tề Tĩnh cảm thấy cô gái này thật sự rất kỳ quái, lúc trước còn coi như ôn dịch mà chạy trốn, lúc này lại nhiệt tình chào hỏi, con gái đều dễ thay đổi như vậy sao?

“Đúng là rất trùng hợp, chúng ta rất có duyên.”

Cố Như nhìn cái này, nhìn cái kia, khuôn mặt lienenf sụp đổ, thất thanh chất vấn, "Hai người đã quen nhau? Lúc nào? Tại sao tôi không biết?”

“Tại sao phải cho cô biết? "Cố Vân Khê lành lạnh hỏi ngược lại. Cố Như tâm loạn như ma, cô ta không biết hai người này đã tiếp xúc bao lâu, cũng không biết bọn họ có nhắc tới cô hay không.

Nhưng, sự phòng bị của cô đối với Cố Vân Khê đã ăn sâu vào xương tủy.

Dù sao, Cố Vân Khê là bạch nguyệt quang của Tề Tĩnh, cô gái mà y nhớ thương cả đời, một ngày không trừ liền như nghẹn ở cổ họng.

Cả người cô bỗng nhiên run lên, nước mắt to như hạt đậu từng giọt từng giọt rơi xuống, lê hoa đái vũ, ta thấy mà thương.

“Chị họ, em biết chị ghen tị em có cha có mẹ, rất được người nhà sủng ái, chị không cha không mẹ, còn là sao chổi, người gặp được chị đều không có kết cục tốt…”

Cô ta hận không thể nói cho mọi người biết, Cố Vân Khê là đồ sao chôi, phàm nhân chớ gần.

“Bốp.” Cố Vân Khê tiện tay tát thêm một cái, thủ đoạn vụng về như vậy thật sự nhìn không nổi: “Mau nói tiếng người.”

Mặt Cố Như đã rất đau, nhưng, lúc này cô ước gì Cố Vân Khê đánh thêm vài cái, để cho Tề Tĩnh thấy rõ Cố Vân Khê hung tàn, tốt nhất nên cách xa.

Cô ta tin rằng, không có một người đàn ông nào thích phụ nữ hung dữ đánh người.

"Chị lại đánh em, em thật sự rất khổ sở, em coi chị là chị ruột, nhưng chị lại xem em là kẻ thù…”

Cố Vân Khê liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của cô ta, phiền không chịu được, "Chỉ bằng cô biết giả khóc? Chỉ bằng cô ỷ vào một chút khôn vặt bán đứng hôn nhân của anh họ? Hay là bằng tuổi còn nhỏ mà xuân tâm dập dờn, nhìn thấy thiếu niên đẹp mắt thì liền động tâm?”

Nói tới đây, cô cìn cố ý nhìn Tề Tĩnh một cái, vẻ mặt Tề Tĩnh mơ hồ, nằm không cũng trúng đạn sao? Chuyện này liên quan gì đến y?

Cả người Cố Như đều không tốt, cô ta không nghĩ tới Cố Vân Khê lại điên như vậy, "Chị Tiểu Khê, sao chị có thể điên cuồng hắt nước bẩn lên người một cô bé mười tuổi, chị còn có nhân tính sao?" . Đọc thêm các chươ𝐧g mới tại { 𝖳rUmtruyệ 𝐧.𝗩𝐧 }

Cố Vân Khê chẳng những không tức giận, ngược lại mỉm cười, "Tề Tĩnh à, em họ tôi rất coi trọng cậu, a, không đúng, rất coi trọng Tề gia, muốn làm nữ chủ nhân của Tề gia, nó có bản lĩnh, biết giả bộ biết nháo biết tính kế, trước khi muốn cưới nó thì phải suy nghĩ cho rõ ràng.”

Cái gì gọi là Đàm Tiếu Gian, Cường lỗ hôi phi yên diệt, chính là đây nha! (Phá tan giặc mạnh trong lúc nói cười)

Tuyệt sát!

Chỉ cần là đàn ông có chút lòng tự trọng thì sẽ không cưới phụ nữ như vậy, mà nam chính, bởi vì nguyên cớ thân thế, cho nên lòng tự trọng đặc biệt mạnh, lòng phòng bị còn rất nặng.

Cả đời này Cố Như muốn gả cho Tề Tĩnh, khó như lên trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK