“Một chút tiền nhỏ?” Cố Hải Ba im lặng, nhịn không được mà hơi tỉnh táo lại, chẳng lẽ tố chất tâm lý của cậu thật sự không được?
Nhưng quay đầu nhìn về phía những người khác, cậu cũng lập tức bình tĩnh lại.
“Tiểu Khê, em nhìn anh chị lớn đi.”
Cố Vân Khê theo tầm mắt của cậu mà nhìn qua, thấy anh cả đi đường giống như đang bay, chị thì lộ ra vẻ mặt cười ngây ngô.
Được rồi, mọi người không bình thường!
Phía sau còn có một người, là Trần Chấn Hoa, hắn dùn ánh mắt tràn ngập cuồng nhiệt nhìn về phía Cố Vân Khê.
Còn có thứ gì soái hơn việc kiếm tiền dễ như uống nước sao? Không có!!
Thật ra thì, cửa hàng sửa chữa đồ điện nhà hắn cũng kiếm được tiền, nhưng, Cố Vân Khê một ngày liền kiếm được thu nhập nửa tháng của cửa hàng.
Hơn nữa, còn nhẹ nhàng như vậy! Lại mang theo hắn cùng nhau phát tài! Cho nên, hắn nhất định phải một đường cung tiễn “Chị” Tiểu Khê bình an về đến nhà!
“Em gái Tiểu Khê, từ hôm nay trở đi, em chính là thần tượng của anh! Thần duy nhất của anh! Sau này em chính là chị Khê của anh! Chị Khê, cầu em thu anh làm tiểu đệ đi!”
Cố Vân Khê:...
Ái chà, ở đây còn có một người điên hơn! Quên đi, mặc kệ, thích làm gì thì làm.
Tết âm lịch gần kết thúc, có nhà máy đã bắt đầu khởi công, các trường học lớn cũng lần lượt khai giảng.
Người bán hàng rong ven đường dần dần nhiều lên, chính vào lúc chạng vạng tối, một người đàn ông nông thôn đẩy xe ba bánh ở ven đường bán thịt heo và trứng gà.
Ánh mắt Cố Vân Khê sáng lên, chỉ có một suy nghĩ trong đầu, a a a, thật muốn ăn thịt! “Chị, hôm nay chúng ta thịt kho tầu đốt trứng đi.”
Cố Vân Thải còn đang mơ hồ hồ, "Được!”
Cố Vân Khê giơ mười ngón tay mảnh khảnh lên, đáng thương hề hề làm nũng, "Mua thêm gà, hầm canh gà, em làm việc mệt mỏi quá.”
"Mua mua mua!" Lúc này cho dù cô muốn sao trên trời, Cố Hải Triều cũng sẽ nghĩ biện pháp hái xuống cho cô.
Đoàn người vui vẻ về nhà, vừa bước vào sân liền phát hiện không khí là lạ.
Cố lão thái lộ ra vẻ mặt tức giận nhìn về phía bọn họ, "Ơ, còn biết về nhà à, đáng thương Tiểu Như nhà ta vẫn nhớ thương anh họ chị họ, vừa xuất viện liền muốn gặp các người..."
Một tầm mắt nhìn chằm chằm anh em bọn họ, Cố Vân Khê nhàn nhạt nhìn lại, hai tầm mắt chạm vào nhau ở giữa không trung, lặng lẽ không một tiếng động, lại để lộ ra vô số tin tức.
Một cái trong suốt lạnh nhạt, một cái tràn ngập nghi hoặc, mờ mịt, mệt mỏi, còn có một tia thành thục lõi đời, hoàn toàn không phải nét ngây thơ giảo hoạt của đứa trẻ chưa nhuộm màu thế tục.
Lõi đời? Một đứa bé mười tuổi lấy đâu ra vẻ lõi đời? Tim Cố Vân Khê đập thình thịch, không thích hợp!
Danh Sách Chương: