Quả nhiên, cao thủ vừa ra tay thì mọi chuyện đã xong, so với những người bác sĩ Tây y kia thì mạnh hơn nhiều.
"Đừng cao hứng quá sớm, đây chỉ là bước đầu tiên, m.á.u đông ở trong đầu cô ấy dễ dàng chèn các mạch m.á.u não, như thế thì càng chuyển biến xấu hơn. Ai, nhất định phải dùng đến châm cứu mới có thể trị tận gốc được.” Quý lão gia nhìn các người học trò của mình, khẽ lắc đầu, bọn họ không có bản lĩnh này.
Hoắc Vân Sơn vội vàng nói: "Ông nội tôi đang trên máy bay tới đây, ngày mai là có thể đến.”
Quý lão gia cũng không cần nghĩ ngợi liền gật đầu, nói: "Vậy tôi sẽ chờ đến ngày mai.”
Hoắc Vân Sơn cúi đầu thật sâu, nói: "Cảm ơn ngài đã giúp đỡ, đại ân đại đức của ngài Hoắc gia sẽ không bao giờ quên được.”
“Nếu cô ấy chỉ là em họ của anh, tôi tuyệt đối sẽ không rời núi. "Quý lão gia đã rời bỏ giang hồ nhiều năm, cho dù là quan to hay quý nhân cầu tới cửa, ông cũng sẽ khéo léo từ chối, không nhận lời.
Ông có mặt ở đây là bởi vì lãnh đạo đã tự mình gọi điện thoại cho ông ấy, mời ông rời núi. Ngài lãnh đạo kia nói bệnh nhân này là người đặc biệt quan trọng, nếu có gì nguy hiểm thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến đại cục hiện nay, cô là trọng khí của quốc gia.
Khi đó ông mới đồng ý phá vỡ lời thề của mình, một lần nữa rời núi.
Hoắc Vân Sơn thần sắc trang trọng, nói: "Mặc kệ như thế nào, Hoắc gia cũng sẽ nhận ân tình này.”
Một đêm này, rất nhiều chuyên gia cũng đã lục đục tới đây, không riêng gì các bác sĩ ở HK, mà ngay cả các bác sĩ tại đại lục cũng đặc biệt chạy tới đây.
Có thể nói, tài nguyên chữa bệnh cao cấp nhất của hai nơi đều tụ tập ở phòng bệnh này, chỉ vì để cứu một cô gái.
Trong lòng Tề Thiệu lúc này toàn là hình bóng của vợ mình. Hắn liên tục sờ sờ mặt của vợ mình, cũng không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không mà hình như hắn cảm thấy cô cũng không còn lạnh như trước nữa.
Nhìn bệnh tình của vợ có chút ổn định, sắc mặt cũng không tái nhợt như vậy, Tề Thiệu rốt cục cũng có tâm tình suy nghĩ những chuyện khác.
“Tiểu Khê, anh sẽ khiến cho tất cả những người tổn thương em đều phải trả giá.”
Hắn đi ra ngoài phân phó thuộc hạ: "Cho các người thời gian một ngày, đi điều tra sự kiện tập kích hôm qua cho tôi. Tôi muốn biết người chủ mưu phía sau màn này là ai, những người tham dự động thủ bao gồm những ai."
Cũng không cần một ngày, nửa ngày liền điều tra rõ ràng, người động thủ bang H, đây được xưng bang phái lớn nhất châu Á. Bọn chúng chuyên đi đốt g.i.ế.c cướp bóc, không việc ác nào không làm, còn buôn bán DU phẩm, mà ông trùm đúng đầu đó có tên là Đại Du Kiêu, hắn ta vốn có danh xưng là hoàng đế ngầm của HK.
Tề Thiệu ánh mắt càng ngày càng lạnh, nói: "Treo thưởng hai trăm triệu đô la Hồng Kông, tôi muốn bang phái này trong một đêm tan thành mây khói, nhất định phải nhổ tận gốc." “Vâng.”
Hoắc Vân Sơn đi theo nghe vậy liền biến sắc, nhưng không đợi anh nói chuyện thì ánh mắt lạnh như băng của Tề Thiệu khẽ đảo qua, nói:"Câm miệng, tôi cái gì cũng không muốn nghe.”
“Ai là người đứng sau màn?”
Thuộc hạ của hắn cẩn thận bẩm báo: "Người quản lý quỹ của George, ông ta hiện tại cũng đang ở HK.”
Tề Thiệu thần sắc lạnh lẽo, nói: "Chặt đứt tứ chi của ông ta, sau đó đưa ông ta đến cục cảnh sát, tôi muốn ông ta phải nhận được sự trừng phạt của pháp luật.”
Một tên phế nhân vào tù thì cứ ngồi đó mà chờ xui xẻo đi.
“Vâng.”
Điều này còn khó tiêu nỗi hận trong lòng Tề Thiệu: "George hiện đang ở đâu?”
“Ông ta không ở HK, hành tung không rõ.”
Tề Thiệu cười lạnh một tiếng, nói: "Đây là làm chuyện thất đức quá nhiều, nên sợ người ta g.i.ế.c c.h.ế.t hắn sao?”
"Thả tin đồn ra, tôi muốn đầu George..." Tề Thiệu thờ ơ suy nghĩ một chút, "Một tỷ đô la Mỹ đi, tôi muốn tất cả mọi người trong giới tài chính đều biết, bọn họ dám ra tay với tôi chỉ có một con đường trên. Con người tôi từ trước đến nay đều như vậy, lấy m.á.u trả máu, lấy răng trả răng.”
Một cỗ hàn ý từ lòng bàn chân Hoắc Vân Sơn dâng lên, anh vội ngăn cản: "Tề Thiệu, cậu đừng điên như vậy, g.i.ế.c người là phải đền mạng đấy.”
Anh phải nên biết hắn sao có thể bình tĩnh như vậy được chứ? Nhìn thì hắn như người bình thường nhưng kỳ thật hắn đã điên rồi.
Hắn chỉ nhẹ nhàng nói mấy câu, liền đã muốn lấy đi hàng trăm hàng ngàn mạng người! Đó chính là nhúng tay vào bể m.á.u nha!!!
“Thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một đường thẳng. Tiểu Khê ở đây, tôi chính là thiên tài. "Tề Thiệu từ trước đến nay không có cảm tình với thế giới này, nên hiện tại hắn cũng không có bao nhiêu đồng cảm: “Nhưng nếu Tiểu Khê không có ở đây, thì tôi chính là kẻ điên.”
"Nếu Tiểu Khê chẳng may có chuyện gì, vậy thì cứ để cho thế giới này chôn cùng cô ấy đi. Ông trời đã bất công, vậy thì còn giữ lại có ích lợi gì?"
Hoắc Vân Sơn không tự chủ được rùng mình một cái, đây chắc chắn là nhân vật phản diện có chỉ số thông minh cao nhất trong thời đại.
Tiểu Khê, em mau tỉnh lại đi, chỉ có em mới có thể ngăn cản được người chồng điên của em mà thôi!!!
Danh Sách Chương: