Sân bay, Cố Vân Khê im lặng ngồi ở vị trí gần cửa sổ phòng nghỉ, nhìn từng chiếc máy bay hạ cánh, cất cánh, giống như một cuộc đời thăng trầm.
“Tiểu Khê, ăn miếng bánh ngọt đi.” Một bàn tay vươn tới.
Cố Vân Khê cười híp mắt nhận lấy, là bánh ngọt hạt dẻ cô thích ăn.
“Không ngọt lắm, vị tinh tế, ăn rất ngon.”
Cố Vân Thái cầm một miếng bánh ngọt sôcla, cô thích ăn vị này nhất.
“Ăn nhiều một chút, vành mắt em thâm quầng, mấy ngày nay vất vả quá, chờ trở về chị sẽ hầm canh bổ cho em.”
Dựa vào sức một mình đàm phán với Tề thị, đàm phán điều khoản hợp đồng với bộ phận pháp vụ, một đối nhiều người, có bao nhiêu vất vả chỉ có chính cô biết.
Cố Vân Khê cảm giác tế bào não của mình đã c.h.ế.t rất nhiều, quan hệ trên thương trường cho dù tốt, cũng phải cẩn thận.
Huống chi, chi tiết giai đoạn trước nói càng rõ ràng, sau đó liền giảm đi rất nhiều phiền toái.
Cô đang đặt nền móng cho Cố gia trong hai mươi năm tới.
Có khách sạn này, anh em Cố gia mấy chục năm tới cũng sẽ không thiếu tiền.
Đương nhiên, trước mắt cũng không thiếu tiền.
Chuyến đi Thâm Thành này tràn đầy thu hoạch, cũng không uổng công chuyến đi này.
“Ngày mai em sẽ về trường, đừng lo, em sẽ nhờ dì hầm canh bổ cho em.”
Một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, chỉ thấy một đám người vây quanh một bà lão ung dung quý phái đi tới, đứng lại trước mặt cô.
“Cố Vân Khê?”
Cố Vân Khê ngẩng đầu, đánh giá vài lần, chính xác nói ra thân phận của đối phương, "Người của Mạc gia?”
Tề lão gia đã nói qua chuyện di chúc, nhưng có cần phải đuổi tới sân bay như vậy không?
Bà Mạc nhìn thiếu nữ lạnh lùng trước mắt, tâm tình phức tạp nói không nên lời, "Tôi là nữ chủ nhân của Mạc gia, vợ của Mạc Thừa Ân.”
Trong lời nói của bà có một phần rối rắm, khó xử, xấu hổ, thị uy, Cố Vân Khê đều nghe ra, nhưng không định để ý tới, "A, bà Mạc, xin chào.”
Cô quá lạnh lùng, ngữ khí cũng lạnh nhạt, chỉ thiếu nói rõ, đừng quấn lấy lão tử, các ngươi thật là phiền.
Bà Mạc kinh ngạc nhìn cô, không ngờ có thể thấy được khí thế không thua gì người chồng của mình, cùng với một phần lãnh tình c.h.ế.t tiệt kia, quả thực giống nhau như đúc. Bà hít sâu một hơi, đè nén suy nghĩ đang quay cuồng, "Chủ tịch Tề không truyền đạt lại ý của tôi sao?”
“Chuyển lời rồi.” Cố Vân Khê bất vi sở động, "Nhưng tôi bận việc học, phải về trường gấp.”
Người Mạc gia muốn gặp cô một lần, nói là vì di chúc, nhưng tại sao cô phải phối hợp?
Bà Mạc đã nhìn thấy thái độ của cô, rõ ràng không muốn xen vào, không muốn nhận thân, không muốn tới gần, điều này khiến cho lòng bà có trăm ngàn mùi vị.
"Bây giờ là kỳ nghỉ hè."
Cố Vân Khê thờ ơ nhìn đồng hồ đeo tay, cách thời gian cất cánh còn nửa giờ, "Dù sao, đãi ngộ của thiên tài không giống nhau, người bình thường không hiểu được.”
Bà Mạc: … Làm sao cô có thể vừa phô trương vừa lãnh đạm như vậy? Hai đặc điểm mâu thuẫn này được dung hợp hoàn hảo trong cô.
“Càn rỡ.” Một người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh giận tím mặt: “Cố Vân Khê, cô quậy Mạc gia chúng ta long trời lở đất, muốn toàn thân trở ra như vậy, nằm mơ đi.”
Nhìn khuôn mặt có vài phần tương tự Mạc Khải Hàng, Cố Vân Khê đoán được vài phần, không ngoài là anh em, về phần ruột thịt hay họ hàng thì khó mà nói.
Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, cười lành lạnh, "Sao? Còn muốn bắt cóc tôi? Thực lực Mạc gia các người không cho phép đâu.”
Đây là khiêu khích công khai.
“Cô đừng đắc ý.” Mạc Viễn Hàng trợn mắt, tức giận đến phát điên, làm sao có thể có người đáng ghét như vậy?
Cố Vân Khê lạnh lùng cảnh cáo, "Nhớ kỹ, các người đang đứng trên lãnh thổ đại lục, dám can đảm phạm tội ở chỗ này, vậy thì chờ ngồi tù đi, Mạc Khải Hàng chính là vết xe đổ của các người.”
Mạc Viễn Hàng mặt đều nghẹn đỏ, tức giận đến cả người phát run, "Cô…”
Bà Mạc nhìn cháu trai, ý bảo hắn câm miệng, Cố Vân Khê cũng nhìn thấy, xem ra bà lão này có chút thủ đoạn.
Trước khi đến, bà Mạc cũng đã chuẩn bị vài phương án, nhưng sau khi nhìn thấy người thật, lại bỗng nhiên có cảm giác vô lực sâu sắc, Cố Vân Khê là người có chỉ số thông minh cao nhất.
"Cố Vân Khê tiểu thư, tôi cố ý tới tìm cô, là có chuyện quan trọng..." Bà bày ra tư thái khách khí.
Cố Vân Khê thay đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, giơ cổ tay lên, "Ngài chỉ có mười lăm phút.”
Đều đuổi tới nơi này, Mạc gia đúng là cố chấp.
Bà Mạc hít sâu một hơi, "Chồng tôi trước đó không lâu đã sửa đổi di chúc, không chỉ để lại tài sản cho bốn anh em các người, mà còn…chỉ định cô làm làm người chấp hành tài sản cùng người ủy thác quỹ tín gia tộc."
Anh em Cố gia:... Cái quái gì vậy?
Bọn họ không hiểu điều này đại biểu cho cái gì, nhưng Cố Vân Khê biết, cho nên cũng không tỏ ra khiếp sợ.
Danh Sách Chương: