Cố Vân Thải là một người rất mềm lòng, nhưng lúc này trong đầu nhảy ra bốn chữ anh em bất hòa, nuôi hổ gây họa.
Ai, đều tại cái miệng nhỏ nhắn bá đạo của em gái.
"Nhưng cả nhà bọn họ đều là tội phạm, già trẻ đều ngồi tù, trên không dạy dưới sinh hư, tôi làm sao dám đem bọn họ về nhà? Lỡ như xảy ra chuyện gì, ai chịu trách nhiệm?”
“Ai có thể đảm bảo an toàn của gia đình tôi?”Các học sinh sững sờ. “Con trai của tên tội phạm, vậy thì hãy tránh xa ra.”
“Vậy thì thôi đi, có chút nguy hiểm.”
Nhưng cũng có người mang bụng thánh mẫu: “Không thể nói phiến diện như vậy, nhân chi sơ tính bản thiên, trẻ con là một tờ giấy trắng, chỉ cần dạy dỗ tốt sẽ trở thành một người tốt, cậu là chị họ của bọn nó, phải đem bọn nó về yêu thương dạy dỗ, có kiên nhẫn một chút, để thế giới này tràn ngập yêu thương…”
Vừa nghe lời này, Cố Vân Thải liền thấy tức giận: “Nhưng mà, ba nó mạo danh con nhà có tiền vừa bị phát hiện mới tống vào tù, mẹ nó là lừa đảo cũng tống tiền nhà tôi mười vạn, còn phỉ báng khi nhục em gái tôi mới bị đưa vào tù, em gái bọn nó thông động với người nước R, cướp giấy báo thi đại học của người nhà tôi.”
Toàn trường lặng ngắt như tờ, một nhà này từ lớn tới nhỏ đều là kẻ ác? Đúng là không nhìn ra.
Còn nữa, quan hệ hai nhà rắc rối phức tạp như vậy sao? Còn liên quan đến nước R, má ơi, chuyện này lên tới độ cao nhất định, không phải vấn đề bọn họ có thể tùy tiện thảo luận.
Cướp giấy báo thi đại học của người khác, thật sự là quá ác độc.
Bỗng nhiên họ hiểu được lựa chọn của Cố Vân Thải, thâm cừu đại hận còn ngay phía trước, sao dám yên tâm đem hổ về nhà?
Nhưng học sinh tấm lòng thánh mẫu thương xót không thôi: “Trẻ em luôn vô tội, chúng lại không phải đồng phạm với người lớn...”
Cố Vân Thải yên lặng nhìn cô ta một cái, đây không phải là nữ sinh thiện lương nhất trong trường sao? Nghe nói ngay cả một con kiến cũng không nỡ giẫm chết.
Còn lén lút cầm tiền trong nhà giúp đỡ học sinh nghèo khó, kết quả người nhà sinh bệnh hại bọn họ không có tiền chữa bệnh, đúng là thánh mẫu đại từ đại bi.
Người khác đều khen cô ta thiện lương, mỹ danh lan xa, nhưng chỉ có Vân Thải thấy được sự đáng buồn của người nhà cô ta.
“Đúng rồi, cha bọn nó mạo danh thay thế thân phận của cha tôi, muốn đu bám vào nhà quyền quý, có lúc tôi nghi ngờ chuyện cha tôi đang tuổi khỏe mạnh lại mất sớm có phải bị người khác rắp tâm hại c.h.ế.t hay không?”
Lượng tin tức quá lớn, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, đầu đều muốn nổ tung, gia đình này so với ân oán hào môn trên TV còn muốn bùng nổ hơn thế này? "Chuyện xưa kể về nông phu và rắn là nói cho chúng ta biết, không nên làm người tốt mù quáng.”
Cố Vân Thải đối với người nhà chú Hai không có một chút tình cảm, đương nhiên không chịu tiếp nhận hai củ khoai lang phỏng tay này.
Đây cũng là vấn đề em gái Cố Vân Khê thường xuyên nhắc nhở trước mặt bọn họ, còn có thể đưa ra các loại ví dụ lấy oán trả ơn m.á.u chảy đầm đìa, bọn họ nghe xong đều hít hà.
Trong lúc bất tri bất giác, tam quan của Cố Vân Khê vô thức ảnh hưởng đến anh chị trong nhà.
Cô gái thánh mẫu nào đó vẫn không đành lòng mặc kệ: “Nhưng nếu cô mặc kệ bọn họ, bọn họ sẽ chết.”
Cố Vân Thải thật sự không thích loại người tỏ vẻ thánh mẫu này, vì người ngoài mà hi sinh người nhà của mình, rốt cuộc đầu óc nghĩ như thế nào? Nhưng không chịu nổi tất cả mọi người đều thích a.
“Cô tốt bụng như vậy, vậy cô giúp bọn họ đi, mang họ về nuôi sống bọn họ.”
Thánh mẫu sửng sốt một chút: “Nhưng, tôi...và bọn họ không có quan hệ gì.”
"Hơn nữa nhà tôi nghèo lắm, không thể nuôi thêm hai miệng ăn nữa.”
"Tôi và bọn họ cũng không có quan hệ huyết thống, nếu cứng rắn nói có, tôi vĩnh viễn nhớ kỹ, em gái nhỏ của tôi thiếu chút nữa c.h.ế.t ở trong tay bọn họ.”
Cố Vân Thải có một điểm mấu chốt, việc người khác khi dễ cô đã qua thì cô coi như xong, nhưng làm tổn thương anh em ruột thịt của mình, vậy tuyệt đối không được.
Cả đời cô không quên được đêm giao thừa năm đó, Tiểu Khê tái nhợt hấp hối nằm trên giường bệnh, khoảnh khắc đó kia cô tưởng rằng đã mất đi đứa em gái này.
Khi đó cô đã thề, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cô đều phải bảo vệ người nhà của mình.
“Ngươi bảo ta lấy đức báo oán, vậy, dùng cái gì để trả ơn? Chỉ có lấy trực báo oán, lấy đức báo ơn.”
Toàn trường im lặng, lời nói này vẫn có đạo lý hơn.
Cố Gia Bảo vẻ mặt ủy khuất: “Chị họ, ân oán đời trước có liên quan gì đến thế hệ bọn em? Bọn em cái gì cũng không biết.”
“Đúng, bọn em chỉ coi chị là chị ruột, chị từ trước đến nay là người ôn nhu thiện lương nhất, xin chị giúp chúng em với…”Cố Gia Vượng lại dựa dẫm cầu xin.
Danh Sách Chương: