Một tràng tiếng anh lưu loát vang lên trong phòng, hiệu trưởng Trương, ngây người hai giây, mãnh liệt cầm lấy sách trên bàn, chính là nội dung trong sách, người Mỹ da đen vận động phong trào lãnh tụ Martin • Luther nổi tiếng diễn thuyết, 《 ta có một giấc mộng 》.
Từng đoạn từng đoạn tiếng Anh trôi chảy như nước chảy mây trôi, trầm bổng du dương, miệng lưỡi rõ ràng, nhất là sáu câu "Tôi mơ ước có một ngày" kia, lại càng có sức cuốn hút mười phần, đả động lòng người.
Hiệu trưởng Trương trợn mắt há hốc mồm, ông ta cầm sách đối chiếu, phát hiện cả bài diễn thuyết từ đầu tới cuối đều không có một chút sai lầm.
Nói thật, bản thảo diễn thuyết này quá dài, dựa theo bản thảo đọc từ đầu đến cuối đều có chút cố hết sức, chớ đừng nói chi là toàn bộ quá trình thoát bản thảo học thuộc lòng, hệ số khó khăn này cao bao nhiêu, hiệu trưởng Trương là rõ ràng nhất.
Ông cũng không thể cam đoan chính mình có thể làm được, mà học sinh này lại xuất sắc hoàn thành, đây không phải ưu tú bình thường, có thể nói thiên phú kinh người.
Ông hoàn toàn kinh ngạc, nội tâm bị chấn động thật lớn, "Sao em có thể làm được?”
Cố Vân Khê trầm mặc vài giây, "Em rất thích đọc sách, học rất nhanh, đã gặp qua là không quên được.”
Đúng vậy, kiếp trước thời niên thiếu dùng để trang bức, không nghĩ tới còn có thể dùng ở loại trường hợp này.
Điên cuồng huyễn kỹ có chút trung nhị (chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì) nhưng chỉ cần da mặt đủ dày, vậy xấu hổ sẽ là người khác.
“Đọc qua là không quên được?” Ánh mắt Trương hiệu trưởng sáng lên, nhất thời liền hăng hái, ông lại tiện tay rút một quyển toán học cao trung, "Em biết những thứ này sao?"
“Không, nhưng thầy có thể dạy em.” Cố Vân Khê vỗ n.g.ự.c cam đoan, "Em vừa học đã biết, thầy có thể nghiệm chứng ngay tại chỗ.”
Lòng hiếu kỳ của hiệu trưởng Trương bị khơi gợi, dù sao cũng đang nhàn rỗi, vậy thử dạy một phen.
Cái này không dạy còn tốt, vừa dạy liền không thu được.
Học sinh này thiên tư thông minh, thật sự vừa học đã biết, còn suy một ra ba, giống như bọt biển điên cuồng hấp thu tri thức, lần đầu tiên ông thưởng thức được niềm vui khi làm giáo viên, rất có cảm giác thành tựu.
Một người dạy một người học, tiến triển rất nhanh, ngắn ngủi một giờ liền học xong nửa quyển sách, nét vui vẻ trên mặt Trương hiệu trưởng càng lúc càng nhiều, học sinh ưu tú như vậy không thể bị mai một.
“Tiểu Khê, tiểu Khê, em ở đâu? Mau ra đây.” Bên ngoài truyền đến thanh âm lo lắng.
Lúc này Cố Vân Khê mới phát hiện thời gian trôi qua cực nhanh, vội vàng chạy ra ngoài, vẫy tay với anh chị, "Em ở đây.”
Cố Vân Thải bay nhanh tới, nhưng sau khi nhìn thấy Trương hiệu trưởng, lại hoảng sợ, "Em gái, sao em lại ở đây?" Cố Vân Khê kiêu ngạo hất cằm, "Trương Hiệu trưởng phát hiện em là một tiểu thiên tài, cho nên em ở đây làm kiểm tra.”
Trương Hiệu trưởng: …Tuy là thông minh nhưng da mặt cũng hơi dày.
Cố Vân Khê là một người tích cực tiến thủ, muốn cái gì thì cố gắng tranh thủ.
Cơ hội luôn do mình tự tạo ra.
“Trương hiệu trưởng, thầy cũng thấy tiến trình học tập bình thường đã không thỏa mãn được em, cho nên mới muốn đổi hình thức học tập.”
Cô nói rất có đạo lý, Trương hiệu trưởng cũng là một hiệu trưởng tốt yêu quý nhân tài, ông hơi trầm ngâm nghĩ tới một biện pháp.
“Như vậy đi, thầy sắp xếp một tổ đột kích học tập, em học trước một tuần, xem tình hình rồi lại nói sau.”
“Được.” Khóe miệng Cố Vân Khê nhếch lên, cuối cùng cũng giành được một cơ hội cho mình.
Hiệu trưởng liền triển khai quyết định, nhanh chóng hợp thành một tổ học tập đột kích, kỳ hạn một tuần, chọn giáo viên dạy học đều là mấy người có nghiệp vụ xuất chúng nhất.
Mà học sinh là nhóm ưu tú nhất lớp 9, lớp 10, chỉ có Cố Vân Khê là ngoại lệ.
Những học sinh khác bắt đầu có chút bất mãn, cảm thấy cô là người mở cửa sau đi vào.
Nhưng thực tế nhanh chóng dạy họ làm người.
Cố Vân Khê học cái gì cũng rất nhanh, một lần là biết, hơn nữa tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm trong cùng một loại đề mục, điều này quá kỳ lạ.
Các giáo viên nếm được niềm vui cùng kiểu của Trương hiệu trưởng, cảm giác tràn đầy thành tựu, thế là vây quanh thiên vị cô.
Một tuần cô học xong tất cả các khóa học lớp 9, còn tự học tiếng Anh lớp 10, tốc độ này làm cho người ta theo không kịp, bỏ lại tất cả mọi người ở phía sau.
Mỗi ngày khảo hạch thí đều đứng đầu, miểu sát tất cả mọi người, chưa bao giờ thất thủ.
Cô dùng tư thế nghiền ép nhảy lên trở thành đại ma vương trong lòng những người này, nhiều năm sau bọn họ đều trở thành nhân tài các ngành các nghề, nhưng ký ức đối với đoạn thời gian này thì vẫn còn rất mới mẻ.
Trương Hiệu trưởng bị mê hoặc, đứa nhỏ ưu tú như vậy làm sao có thể tịch mịch không nghe thấy? Ông bỗng nhiên nhớ tới câu nói đầu tiên khi Cố Vân Khê tìm tới, lúc ấy là không thèm để ý, nhưng, hiện tại tâm tình liền không giống nhau.
Danh Sách Chương: