Những người trong phòng lúc này chỉ cảm thấy đám học sinh kia phiền muốn chết, một đám đầy nhiệt huyết nhưng lại không có đầu óc, suy nghĩ đơn giản lại còn muốn đi nháo loạn gì chứ?
"Đi đem những tên ngu xuẩn kia đuổi đi. Kêu bọn họ trở về chăm chỉ đọc sách, đừng suốt ngày đi nháo loạn khắp nơi nữa.”
“Cái này...” Quản gia có chút chần chừ, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ở vị trí cao nhất.
Người đàn ông kia thản nhiên hỏi: "Nói, lại có chuyện gì?”
“Người dẫn đầu chính là cháu ruột của ngài......” Nhân viên cẩn thận từng li từng tí nói: “Cậu ấy còn có thể là một trong những người lên kế hoạch cho chuyện lần này…”
“Phốc.”Có người không kìm được phun luôn nước trà trong miệng ra.
Nhưng, nếu đây mới chỉ là mở màn, phía sau đó nhất định còn có đại chiêu.
Những người trong phủ Thống đốc cả đêm không ngủ, bận rộn liên tục. Bọn họ vừa phải giải tán đám đông, trấn an học sinh, còn phải cảnh cáo các tòa soạn báo bằng các thủ đoạn cường thế.
Bận rộn cả đêm, bọn họ cho rằng sự tình đã giải quyết xong, nên tất cả đều chạy đi nghỉ ngơi. Kết quả, chưa kịp chợp mắt đã bị đánh thức.
“Điện thoại của ngài, là cuộc gọi của nước Y gọi đến.” Thống đốc HK nghe vậy vội vàng nhận điện thoại. Lần này là cấp trên gọi tới, ở trong điện thoại cấp trên còn mắng ông ta một trận, trách ông ta vô năng cùng phế vật. Thậm chí trên đó còn bắt ông ta phải nhanh chóng giải quyết xong việc này, phải đưa ra một câu trả lời thỏa đáng cho người dân.
Mặt Thống đốc lúc này đã tái mét. Đến bây giờ ông mới biết được sự tình đã nháo đến cả nước Y, ngay cả cấp trên kia của ông cũng biết, khắp nơi đều đang tạo áp lực cho ông ta. Vừa nghĩ đến đây thôi, ông ta không khỏi sợ ngây người.
Thủ đoạn tốt, ra tay cũng cực kỳ nhanh.
Ông ta vốn còn tưởng rằng chuyện này chỉ là một hồi tiếng sấm mưa to điểm nhỏ tựa như một trò khôi hài mà thôi. Chỉ cần ra tay đàn áp xuống thì liền xong việc. Kết quả, người ta chỉ giả vờ b.ắ.n ông ta một phát, lại thần không biết quỷ không hay đưa tay về ra phía sau giật dây hết tất cả.
Nghe thử xem, cấp trên ông ta nói như thế nào? Cái gì mà toàn thế giới đều nhìn chằm chằm vào ông, nếu chuyện lần này ông không thể giải quyết trong êm đẹp, thì cứ ngồi đó mà chờ cách chức về nước luôn đi.
Đã trong tình huống như vậy, ông ta còn có thể làm gì khác? Chỉ có thể liên tục cam đoan, sẽ cố gắng giải quyết việc này.
Sau khi cúp điện thoại, liền phát xuống vô số mệnh lệnh, hai bên hắc bạch, trong tối ngoài sáng thay nhau làm việc.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, mọi chuyện đã không nằm trong tầm kiểm soát ban đầu khiến cho người người cảm thấy vô cùng bất an, chỉ trong chốc lát đã loạn thành một nùi. Mà lúc này, trong phòng bệnh xa hoa của bệnh viện St Mary, lại vô cùng an tĩnh.
Tề lão gia khẩn trương nhìn con trai trên giường bệnh, tim đập thình thịch.
Đã là lần thi châm thứ ba, có thể tỉnh lại hay không đều quyết định trong lần cuối này.
Cố Vân Khê cũng rất khẩn trương, luôn túc trực đứng ở bên cạnh giường, trái tim như thùng nước treo trên không trung, vô cùng bất ổn.
Ngược lại Hoắc lão gia là người bình tĩnh nhất. Ông ngồi ở một bên sô pha uống trà ăn hoa quả, nhìn ông như vậy mọi người càng thêm có lòng tin.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, người trên giường rốt cục có động tĩnh, mí mắt giật vài cái.
Tề lão gia vẫn nhìn chằm chằm vào Tề Thiệu, lập tức kích động: "Tiểu Khê, cháu thấy chưa?”
Cố Vân Khê dùng sức gật đầu, "Thấy rồi, mí mắt hắn cử động, thật sự đã cử động.”
Cô nhẹ giọng gọi: "Tề Thiệu, bạn học Tề Thiệu, mau tỉnh lại đi, tỉnh lại rồi chúng ta đi ăn ngỗng quay và mì thịt bò, tôi rất muốn ăn.”
Khóe miệng Hoắc lão gia co rút, bộ dáng tham ăn của cô so với cô gái làm việc thành thục tối hôm qua giống như hai người khác nhau.
Ai có thể tin được, nhìn Cố Vân Khê gầy yếu ngại ngùng lại chứa một bụng xấu xa chứ. Thủ đoạn tâm kế cũng không thiếu, là bật tinh anh trong việc điều khiển dư luận xã hội.
Cô còn làm một đợt thao tác trong ngoài, vòng vo mấy vòng, theo dõi những đứa trẻ trong phủ của Thống đốc HK, xúi giục bọn họ tổ chức cuộc biểu tình kháng nghị.
Những đứa nhỏ này chưa chắc là có tinh thần trọng nghĩa, nhưng sẽ không chịu nổi tuổi trẻ khí thịnh, không kiểm soát được cái gọi là lý tưởng kia của mình mà đi náo động.
Bởi vậy, bọn họ đi khắp nơi mà có ai dám bắt người?
Thậm chí, có người còn hoài nghi đây là ý của phủ Thống đốc HK. Giải thích quá nhiều chỉ càng khiến người ta nắm bắt thêm được nhiều sơ hở. Đây là cách làm việc của cô.
Ông hiện tại rốt cục tin tưởng lời của cháu trai nói, Cố Vân Khê là cô gái đặc biệt. Một thiên tài chứa đứa nguy hiểm, cho dù có đào hố chôn chính mình thì cô cũng không nương tay.
Không sợ thần đồng cố chấp không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, chỉ sợ loại thiên tài cái gì cũng dám làm này.
Nhất định phải dẫn đường tốt, miễn cho cô lạc đường lạc lối.
Danh Sách Chương: