Hai người đàn ông đi vào phòng, người đàn ông áo đen sắc mặt rất khó coi, "Chuyện gì xảy ra, không phải anh nói con bé kia thông minh thì có thông minh, nhưng rất ngu ngốc, lại ham thích hư vinh sao?"
“Làm sao tôi biết được sắc đẹp với cô ta lại quan trọng như vậy chứ? "Tưởng Quảng Xương hoàn toàn mơ hồ, "Có thể chúng ta đã quấy rầy đến khi giấc ngủ của cô ta, người trẻ tuổi rời giường tức giận cũng là chuyện bình thường.”Anh ta thấy chỉ có lời giải thích này là hợp lý.
Sáng sớm, Cố Vân Khê tinh thần sảng khoái mang theo chị Triệu đi vào nhà hàng buffet, cầm một cái đĩa, quơ quơ ở khu bàn ăn, chọn một phần cháo thuyền và sủi cảo tôm.
Cô bưng đĩa chọn vị trí ngồi xuống, bên tai ngay lập tức truyền đến một giọng nói, "Cố Vân Khê, cô ở đây sao?”
Là Tưởng Quảng Xương, một mình anh ta ngồi ở vị trí gần cửa sổ, vẫy tay với cô.
Cố Vân Khê đi tới, tươi cười ngọt ngào chào hỏi, "Chào buổi sáng, anh Tưởng, anh ngủ không ngon sao? Vành mắt thâm quầng hết rồi nha.”
Tưởng Quảng Xương im lặng, anh ta một đêm ngủ không ngon, cho nên khi nhìn thấy Cố Vân Khê dung quang toả sáng quá chói mắt có chút tức giận.
Anh ta nhìn thoáng qua chị Triệu, "Đây là?”
“Bảo mẫu của tôi.”Cố Vân Khê ngồi đối diện anh ta, ý bảo chị Triệu cũng đi ăn đi.
Tưởng Quảng Xương nhìn thiếu nữ giống như không có việc gì kia, khẽ híp mắt, nói: "Sao tối qua cô lại hung dữ như vậy chứ?”
“Tôi có thể là ngủ đến hồ đồ rồi, nên hiện tại cũng không nhớ rõ khi đó tôi đã nói cái gì.”Cố Vân Khê nói dối mà mắt cũng không chớp một cái, nói xong cô cúi đầu ăn một ngụm cháo. “Sau này, hơn mười giờ đừng gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ không nghe máy đâu. A, cháo này đúng không tệ nha.”
Tưởng Quảng Xương cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người nào lý lẽ hùng hồn như vậy, giống như người sai trước giờ đều không phải cô.
“Quên đi, tôi đã đổi hẹn với bọn họ rồi, vẫn là chỗ cũ, tám giờ tối nay.”
Lời còn chưa nói xong, đã thấy Cố Vân Khê dùng một loại ánh mắt cổ quái đánh giá hắn, trong lòng hắn bỗng có chút bất an: "Làm sao vậy? Mặt của tôi dính gì sao?”
“Đám đàn ông bẩn thỉu đều thích đi hộp đêm chơi sao?”
Tưởng Quảng Xương: … Cái gì? Anh ta không nghe lầm chứ? Cô nói đám đàn ông bẩn thỉu? Anh ta bây giờ cũng khẳng định rằng cô có gì đó bất mãn với mình, hơn nữa anh ta còn có chứng cứ chứng minh cho điều này!
Anh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: "Cô hiểu lầm rồi, đó là hộp đêm cao cấp. Ở trong đó, chỉ cho phép được và hát nhảy múa, để mọi người thả lỏng thể xác và tinh thần một chút, thậm chí ở đó khách nữ còn nhiều hơn đàn ông.”
Cố Vân Khê cười to, cô thích nhất là nhìn anh ta tức giận, nhưng lại không có biện pháp gì với cô: “Tôi không đi, nơi đó quá bẩn.”
Cô nói một tiếng bẩn thỉu này hoàn toàn đã khơi dậy cơn tức giận của Tưởng Quảng Xương. Cô thật là quá đáng a!
Cố Vân Khê còn ngại không đủ, "Nào có người đứng đắn nào lại nói chuyện vào buổi tối chứ? 12 giờ trưa nay, tôi mời bọn họ đến nhà hàng Trung Quốc ăn cơm, thuận tiện đàm phán ổn thỏa mọi chuyện cho xong, anh thấy có được không?”
"Người ta không thích lộ diện vào ban ngày...”Tưởng Quảng Xương hoàn toàn không ý thức được, tiết tấu nói chuyện đã bị Cố Vân Khê khống chế, anh ta đang bị cô dắt mũi đi.
Cố Vân Khê nghe vậy bĩu môi, bất động thanh sắc nhìn thoáng qua bên bàn phía tay phải, nơi vị khách áo đen đang ngồi đó, nói: "Ta hoài nghi anh đang lừa gạt tôi nha. Anh cho là tôi vẫn còn nhỏ tuổi nên dễ bị lừa có đúng không?"
“Tôi làm vậy thì có ích lợi gì chứ? "Tưởng Quảng Xương tức cười, nói.
Cố Vân Khê tựa như người vô trách nhiệm nói hươu nói vượn, nói: "Dù sao tôi mặc kệ, hoặc là tới khách sạn nói chuyện, hoặc là, coi như xong, chúng ta hủy giao dịch lần này đi. A, tôi nhớ anh cũng từng nói, người có tiền rất thích cái hệ thống đó, vậy thì tốt rồi, dù sao ông chủ lớn ở khách sạn Ngũ Hồ nhiều tiền như vậy, hẳn là biết hàng, tôi trực tiếp giao dịch với ông ấy là xong rồi.”
Tưởng Quảng Xương trợn mắt há hốc mồm, cô còn có thể nói như vậy sao? Đầu óc của cô suy nghĩ cũng rất hay nha.
“Đây chính là nguyên nhân cô sảng khoái đáp ứng đến Thâm Thành sao? Vậy thì cô có thể không biết rồi, buôn lậu tuy là phạm pháp, nhưng con đường phạm pháp này, không phải ai muốn đi cũng đều có thể đi được.”
Cố Vân Khê nâng cằm suy tư, ngay khi Tưởng Quảng Xương cho rằng cô sắp thỏa hiệp, cô bỗng nhiên ném ra một đạo sấm sét lớn cho anh ta.
“Để tôi đi điều tra thử xem, bên các bộ phận cá nhân riêng lẻ hẳn là có xe nhập khẩu. Nếu tôi ra giá cao, bọn họ không thể không bán đi chứ? Vậy tôi cũng có thể đến đó mua một chiếc xe cũ, vừa quang minh chính đại, lại còn không phạm pháp. Tốt nha, cứ quyết định vui vẻ như vậy đi.”
Tưởng Quảng Xương vô cùng chấn kinh, anh ta không thể tin được, đây là cái thứ suy nghĩ quái quỷ gì vậy?
Trong khoảng thời gian ngắn, anh ta cũng không biết nên trả lời cô như thế nào.
Nhưng đúng vào lúc này, vị khách mặc áo đen bên bàn phía bên phải bỗng nhiên đi tới bàn bọn họ: "Cô Cố Vân Khê, xin chào, tôi là anh B, là bạn của Tưởng tiên sinh. Tôi có thể cùng cô nói chuyện vài câu được không?"
Danh Sách Chương: