• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

Dù không sống ở đây lâu nhưng anh Uông vẫn chuẩn bị cho cha mình một thư phòng rộng rãi thoải mái, để thuận tiện cho việc Uông Lão ở đây dưỡng bệnh, một ít sách cũng đã được chuyển qua.

Quý Minh Viễn quan sát thư phòng một lát, sau đó mới ngồi vào ghế sô pha bên cạnh, bưng tách trà lên nhấp một ngụm, nói: “Chú đang dưỡng bệnh, một số việc trong tay cũng nên gác lại thôi.” Đây là muốn khuyên ông bớt hao tâm tổn trí. 

Uông Lạc Già ngồi phía đối diện, nghe anh nói vậy liền khoát khoát tay, nói: “Khi người ta già rồi, ngược lại càng không chịu nổi nhàn rỗi. Tiểu Phó năm sau sẽ tốt nghiệp, chú còn phải kiểm tra luận văn cho nó.”

Ý là không thể giảm bớt việc. Quý Minh Viễn không tiếp tục khuyên nhủ nữa, anh biết dù có thuyết phục cũng không có tác dụng.


Bên ngoài cửa sổ có tiếng chim hót, Quý Minh Viễn im lặng uống nửa tách trà nhỏ, vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện Uông Lão đang nhìn mình chằm chằm.

“Sao vậy? Sao chú lại nhìn cháu như thế?”

Uông Lạc Già nhìn dáng vẻ như không nhận ra này của anh, mỉm cười nói: “Nói đi, sao lại đột ngột trở về Yên Thành?” Uông Lạc Già vài tháng trước đã biết việc Quý Minh Viễn rời khỏi Tây Đại, là phó viện trưởng của học viện gọi cho ông, dù sao thì Uông Lão mới là thầy hướng dẫn trên danh nghĩa của Hứa Giai Ninh, việc đổi giáo viên hướng dẫn lần nữa này, vẫn phải báo cho ông ấy biết một tiếng. Lúc đó bệnh tình của ông đang nghiêm trọng, không có tham dự quá nhiều vào chuyện này, cũng không hỏi qua Quý Minh Viễn. Mà bản thân Quý Minh Viễn, cũng là sau khi sự việc xảy ra mới gọi điện và gửi mail qua cho ông, điều này có chút bất thường.

Từ khi được gọi đến đây, Quý Minh Viễn đã biết Uông Lão muốn nói gì với mình, lúc này nghe ông trực tiếp hỏi ra, anh cũng không giả vờ nữa, hơi thu ánh mắt lại nói: “Gia đình hy vọng cháu trở về. Hai năm trước vẫn luôn thúc giục, đến năm nay sức khỏe bà nội cũng không tốt lắm.”

Lời này anh nói ra vô cùng thản nhiên, mặc dù đã nghĩ xong lý do từ lâu, nhưng cũng không hẳn đều là cái cớ.

Năm đó anh quyết định đến Lâm Thành dưới tình huống không còn cách nào khác, bà nội vốn đã rất bất bình. Sau hai năm, sự ồn ào do vụ việc kia gây ra dần tan biến, bà cứ thúc giục anh quay về. Nhưng bởi vì trong tay còn có dự án đề tài đang làm, Quý Minh Viễn vẫn luôn không đáp ứng. Sau đó có một lần bà cụ bị bệnh nặng, thêm việc của Hứa Giai Ninh nữa mới thúc đẩy anh hạ quyết tâm.

Uông Lạc Già và cha của Quý Minh Viễn là bạn cũ, hai nhà từng có qua lại nên khi nghe đến chuyện này, ông không khỏi thở dài: “Vốn tưởng có thể dùng cháu vài năm, nào nghĩ tới nhanh như vậy đã rời đi rồi.”

“Khiến chú thất vọng rồi.”

Quý Minh Viễn trầm mặc vài giây, nói.

Lúc đó anh tới Tây Đại là vì đáp ứng lời mời của Uông Lạc Già. Có Uông Lão bảo đảm, lại có lý lịch học thuật xuất sắc, điều kiện mà học viện đưa ra cho anh không phải là không phong phú. Ban đầu, anh cũng định làm đủ năm năm rồi mới nghĩ đến việc quay lại Yên Thành. Chỉ là tình hình chuyển biến quá nhanh, vội vã gấp gáp, cũng không nghĩ ra được cách vẹn cả đôi đường. 

“Chú thì cũng thôi, chỉ là tiếc cho học viện và Tây Đại vì đã đánh mất một nhân tài. Những sinh viên đó không chừng cũng rất lưu luyến cháu đấy.”


Sự nổi tiếng của Quý Minh Viễn ở Tây Đại không ai không biết, cho nên Uông Lạc Già mới nói như vậy. Ngược lại, bản thân anh cũng không quan tâm lắm.

“Bây giờ đến theo đuổi thần tượng còn có thể nói bỏ là bỏ, so với họ, cháu đây được coi là gì chứ?” Quý Minh Viễn cười nói.

“Những người khác thì cũng thôi đi, khéo quay đầu cái liền quên ngay. Nhưng tiểu Giai Ninh có lẽ thật sự rất buồn.”

Uông Lạc Già mang theo ý nhắc anh nói, tay Quý Minh Viễn cầm tách trà hơi ngừng lại. 

“Sao vậy ạ?”

“Chú cũng là nghe Thạch Nhụy nói, có một hôm nhìn thấy tiểu Giai Ninh từ xe cháu bước xuống, sau khi cháu đi, cô bé liền ngồi xổm tại chỗ một lúc lâu. Thấy vai run run như là đang khóc. Chú đoán là nghe tin cháu rời đi nên buồn.”

Khi nói những điều này Uông Lạc Già không nhìn Quý Minh Viễn, cho nên không nhận thấy lông mày anh hơi cau lại. Nghe thấy bốn chữ “từ xe bước xuống” anh liền biết là chuyện gì. Hẳn là lần cuối cùng anh nói chuyện với cô trên xe trước khi rời Lâm Thành. Đến nay Quý Minh Viễn vẫn nhớ những gì anh đã nói lúc đó, tuy chỉ có vài lời nhưng đối với một cô gái thì đủ lạnh lùng vô tình. Sau đó khóc cũng không có gì khó hiểu cả.

“Chuyện của tiểu Hứa quả thực là cháu đã xử lý không tốt.” Quý Minh Viễn bình tĩnh nói.

“Có lẽ không phải chỉ vì cháu.” Uông Lạc Già cười nói: “Đứa nhỏ này tâm tư sâu nặng, từ trước đến nay cũng không dễ dàng.”

Câu này hàm chứa thông tin mà anh chưa từng biết qua, trong phút chốc Quý Minh Viễn nhướng mày, nhìn Uông Lão: “Sao lại nói vậy ạ?”

“Chú cũng là nghe từ một giáo viên đại học của con bé nói.” Uông Lạc Già híp mắt lại, rơi vào hồi ức: “Lúc đó tiểu Giai Ninh được xét tuyển thẳng, chính là cô ấy đã nỗ lực giới thiệu với chú.”


Đó là một vị giáo viên Uông Lạc Già gặp khi đi họp ở nơi khác, nói trong lớp đại học của mình có một sinh viên vì ngưỡng mộ danh tiếng của ông cụ nên muốn đến Tây Đại học nghiên cứu sinh. Khi vừa nghe thấy vậy, Uông Lạc Già cũng có chút ngạc nhiên, phải biết vị giáo viên này là người của Yến Đại, khoa quản lý cũng không hề kém, sao lại muốn đến Tây Đại học chứ? Sau đó, ông cùng vị giáo viên đó trò chuyện nhiều hơn, cũng đại khái nắm được tình hình của sinh viên này. Là một cô gái rất ưu tú, nhưng điều kiện gia đình khá bình thường. Bố mẹ mất sớm, lúc bé ở với bà ngoại, sau đó lên cấp hai thì vẫn luôn ở nhờ nhà chú trên thành phố. Về phương diện giáo dục, ngoài trường học ra có thể nói là không học thêm ở bất cứ đâu cả, nhưng cô gái này vẫn dựa vào thành tích xuất sắc và số điểm cao mà thi đỗ Yến Đại, sau khi vào học, điểm tích lũy của cô vẫn luôn nằm trong top 10% đứng đầu của khoa, chưa từng bị tụt xuống. 

“Lúc đó chú đã nghĩ, nếu đứa nhỏ này thật sự muốn đến Tây Đại, chú nhất định phải gặp cô bé một lần. Không ngờ đợt xét tuyển thẳng năm đó, trong học viện thật sự nhận được đơn đăng ký của cô bé ấy. Tiểu Giai Ninh này, thật sự quá có chủ kiến của riêng mình…”

Uông Lạc Già lắc đầu cười cảm khái, nhưng Quý Minh Viễn lại hơi ngẩn người. 

Với điều kiện của Hứa Giai Ninh, nếu như thực sự muốn học lên cao, tiếp tục ở lại Yến Đại hoặc ra nước ngoài đều là những sự lựa chọn tốt nhất. Cuối cùng, tại sao lại cứ một mực chọn Tây Đại? Lẽ nào thực sự là vì Uông Lão, hay là… Bởi vì anh?

Trước đây anh chưa từng nghĩ tới khả năng này, ngay vào thời khắc nó xuất hiện, liền mạnh mẽ chiếm giữ lấy lòng anh. 

Tác giả có điều muốn nói:

Từ chương sau sẽ duy trì cập nhật hơn 3000 chữ một chương, chỉ có hơn chứ không kém, hoan nghênh các bạn~

Đôi lời từ Editor: Tuần này mình dịch và đăng liền 8 chương (đến hết chương 19) cho mọi người nha, coi như món quà kỉ niệm fanpage được hơn 100 like haha 




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK