Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
Lúc này, tại Yên Thành xa xôi ngàn dặm cũng đang rơi tuyết. Cả thành phố bao phủ một lớp tuyết mỏng không những không làm cho không khí ngày lễ bị yếu đi, ngược lại còn tăng thêm chút không khí vui mừng.
Khi Quý Minh Viễn về đến đại viện của bộ ngoại giao, nhân viên bảo vệ ở cửa đang dán câu đối thấy anh liền chào hỏi qua cửa sổ: “Thầy Quý trở về rồi à? Chúc mừng năm mới nha!”
Bảo vệ là một người đàn ông trung niên hơn Quý Minh Viễn khá nhiều tuổi, nhưng vì tôn trọng nghề giáo viên nên vẫn gọi anh một tiếng thầy Quý.
Quý Minh Viễn nghe thấy liền cười, cũng không sửa lại cách xưng hô mà cầm lấy giỏ hoa quả từ ghế phó lái ra: “Hôm nay lúc trong viện mở tiệc liên hoan có phát, còn rất tươi, chú cầm về cho cháu trai ăn đi.”
Chú bảo vệ đầu năm mới có một cậu cháu trai, ông vô cùng yêu thương cậu bé, vừa nghe lời này tự nhiên rất vui. Nhưng do dự một hồi vẫn cảm thấy ngại không dám đưa tay ra.
“Thầy vẫn là mang về cho viện trưởng Quý và Trần tổng ăn đi, trái cây vào mùa đông đắt như vậy…”
“Bọn họ phải kiểm soát lượng đường trong máu, không được ăn quá nhiều. Tôi không thích đồ ngọt, để ở nhà cũng lãng phí. Chú cầm về đi.”
Quý Minh Viễn kiên trì, chú bảo vệ cảm ơn anh một lần nữa rồi vui vẻ nhận lấy.
“Vậy thầy mau về đi, tôi vừa nhìn xe của cục trưởng Quý đi qua năm phút trước, hôm nay coi như gia đình tụ họp đầy đủ rồi.”
Cục trưởng Quý? Anh trai anh cũng về rồi?
Quý Minh Viễn nâng cửa sổ xe lên, thầm suy nghĩ vài giây, cảm thấy việc này có chút thú vị, sắp xếp cục diện lớn như vậy, xem ra Trần tổng nhà anh hôm nay quyết tâm làm gì đó rồi.
*
Từ khi Quý Minh Viễn trở về từ Lâm Thành vẫn luôn sống ở căn hộ khu phía bắc thành phố, chỉ cuối tuần anh mới về đây.
Một là vì căn hộ đó gần trường học, đi làm thuận tiện. Hai là hai vị trong nhà bình thường rất bận, cho dù anh có trở về thì cũng không dễ thấy mặt nhau.
Cha của Quý Minh Viễn, Quý Đỉnh Sơ là cựu đại sứ của Bộ Ngoại giao tại Pháp, hiện tại là viện trưởng của Học viện Ngoại giao. Những năm đầu ông làm việc ở Bộ Ngoại giao thường quanh năm vắng nhà, luân chuyển đi khắp các châu lục. Năm ngoái điều chuyển sang Học viện Ngoại giao ngược lại ổn định hơn, nhưng công việc vẫn bận rộn như cũ. Theo lời của mẹ anh chính là, ông ấy trời sinh đã có số vất vả.
Mẹ của Quý Minh Viễn, Trần Phương Mẫn vốn là giám đốc cấp cao của một công ty viễn thông nhà nước, sau khi nghỉ hưu bà dành hết tâm sức cho các hoạt động công ích, cuộc sống mỗi ngày đều vô cùng phong phú đa dạng.
Tóm lại, cha mẹ có thể tự mình sắp xếp cuộc sống rất tốt, anh và anh trai thấy vậy cũng rất biết điều, không trở về quấy rầy.
*
Quý Minh Viễn lái xe chậm rãi qua con đường nhỏ trong đại viện đi về phía hướng đông bắc. Ở đây có hai dãy nhà nhỏ hai tầng. Nhìn từ bên ngoài, những ngôi nhà này đã khá cũ, đều là những căn nhà từ những năm 60 70. Nhưng mà những người sống ở đây đều không phải là người tầm thường. Nói cách khác, có thể ở trong một ngôi nhà như vậy, đều là người có lai lịch cả. Ví dụ như gia đình Quý Minh Viễn.
Ngoài Quý Đỉnh Sơ trước đây là đại sứ tại Pháp, ông nội của Quý Minh Viễn, Quý Nhữ Hưởng cũng là một nhà ngoại giao thuộc thế hệ cũ, ông từng là một trong những đại sứ đầu tiên được Trung Quốc bổ nhiệm, rất có phân lượng. Khi đại viện này vừa mới được xây dựng, gia đình họ đã chuyển đến sống cho đến tận bây giờ. Theo lý mà nói, sau khi Quý Đỉnh Sơ chuyển công tác thì lẽ ra gia đình anh nên chuyển ra khỏi đây đến Học viện Ngoại giao bên kia. Nhưng dù sao cũng đã ở mấy chục năm, sớm đã có tình cảm. Cho nên Quý Đỉnh Sơ quyết định vẫn sống ở đây. Mỗi ngày học viện đều cử tài xế đến đưa đón ông đi làm.
*
Khi còn cách nhà một đoạn, Quý Minh Viễn đã thấy xe của anh trai mình Quý Minh Chân, anh lái chậm lại, sau khi dừng xe bên cạnh xe anh trai liền mở cửa bước xuống xe. Một người mặc quần áo sửa chữa tối màu đang đứng ở cổng nhà họ bận rộn làm việc, Quý Minh Viễn liếc mắt một cái, đi tới bên cạnh người đó hỏi: “Sư phụ, đây là có chuyện gì vậy?”
Người công nhân ngẩng đầu lên, nhận ra Quý Minh Viễn liền nói: “Viện trưởng Quý tìm tôi qua sơn cánh cổng này, nói là tết rồi làm đẹp một chút.”
Quý Minh Viễn gật đầu, quan sát cánh cổng mới sơn một lát rồi bước vào trong.
Dì Lưu, người giúp việc đang cắt tỉa hoa cỏ trong sân, thấy anh về liền vui vẻ chào hỏi.
Quý Minh Viễn cũng mỉm cười bước tới hỏi: “Dì Lưu, tâm trạng của mẹ cháu hôm nay thế nào?”
“Cháu nói xem.” Dì Lưu cười nhìn anh một cái, lại gần nói: “Hôm nay ngược lại tốt hơn chút rồi, hôm qua sau khi nghe điện thoại đúng là rất tức giận. Bà ấy mà, mong chờ ngày lễ này lâu lắm rồi.”
Mặc dù cuộc sống rất phong phú nhưng suy cho cùng cũng đã có tuổi, đến lúc hưởng phúc của con cháu rồi. Năm nay hiếm khi chồng và con trai cả quanh năm chinh chiến trong sự nghiệp ngoại giao có thời gian, hơn nữa con trai thứ hai cũng đã trở về từ Lâm Thành, gia đình đoàn tụ, Trần Phương Mẫn muốn mọi người cùng nhau đi nghỉ phép. Nói chung bà tưởng tượng vô cùng tốt đẹp, bên chồng và con trai lớn đều không có vấn đề gì, nhưng lại cứ bị mắc chỗ đứa con út, nói là còn có sắp xếp khác.
Trần Phương Mẫn cũng không phải là nhất thiết muốn anh đi cùng bà, nhưng khi vừa nghe anh nói sắp xếp của mình là đi làm việc đó, bà liền sụp đổ ngay tức khắc, nổi giận đùng đùng không cho phép anh đi. Quý Minh Viễn không thỏa hiệp, hai mẹ con liền rơi vào thế giằng co căng thẳng.
Quý Minh Viễn cũng biết tính khí của mẹ mình nên khi nghe lời dì Lưu nói anh không quá ngạc nhiên. Khẽ nhướng mày, anh nhấc chậu hoa ở phía dưới ra chỗ khác, lau sạch tuyết dưới chân rồi bước vào nhà.
Quả nhiên đúng như dự đoán, cha và anh cả đều ở trong phòng. Hai người đang đánh cờ, thấy anh đi vào, anh cả Quý Minh Chân ngẩng đầu lên nói: “Minh Viễn về rồi à, đều đã lúc nào rồi mà viện nghiên cứu các em còn chưa cho nghỉ.”
“Hôm nay là ngày cuối cùng.” Quý Minh Viễn cởi áo khoác đặt sang một bên, ngồi trên sofa: “Trong bộ các anh không bận à, sao hôm nay lại có thời gian rảnh để về vậy?”
“Bận thì vẫn bận.” Quý Minh Chân nói, tiện tay hạ một quân cờ: “Nhưng mẹ gọi điện, nên về thì anh vẫn phải về.
Vừa nói anh ấy vừa cho Quý Minh Viễn một ánh nhìn ‘đã biết rõ còn hỏi’. Quý Minh Viễn cười nhẹ, bưng cốc trà nóng trên bàn lên, vừa định đưa lên miệng thì nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang đi xuống.
*
Từ lúc con trai vào đại viện Trần Phương Mẫn đã nghe thấy động tĩnh, vốn dĩ muốn lạnh nhạt với nó một hồi nhưng bà quả thực không nhịn được đành phải xuống lầu. Nhìn thấy kẻ đầu sỏ chọc giận mình đến sống dở chết dở vẫn đang ung dung ngồi đó uống trà, bao nhiêu sự tức giận trong lòng bà lại nổi lên.
“Con về nhà làm khách quý đấy à?”
Trần Phương Mẫn bước đến bên cạnh Quý Minh Viễn, nói.
Quý Minh Viễn lập tức đặt tách trà xuống: “Không có sự cho phép của mẹ, sao con dám chứ.” Anh đứng dậy, đưa tay đỡ mẹ mình, nói: “Lần này con về nhà để nhận tội đây ạ.”
Lời thì nói như vậy, thái độ cũng vô cùng cung kính, nhưng biểu tình trên mặt lại không giống chút nào. Trần Phương Mẫn hừ một tiếng, cũng không cần đỡ, vượt qua anh ngồi xuống phía đầu ghế sofa. Quý Minh Viễn đợi mẹ ngồi xuống rồi mới lại ngồi tiếp. Sau đó, anh trao đổi ánh mắt với anh trai Quý Minh Chân.
Quý Minh Chân vốn không muốn tham gia náo nhiệt, nhưng khi cảm nhận được cơn sóng ngầm giữa em trai và mẹ, anh vẫn chen vào một câu: “Mẹ, nếu Minh Viễn đã quyết định rồi thì mẹ để nó đi đi.”
Người vốn được gọi trở về làm viện binh đột nhiên phản chiến, trong phút chốc cơn giận của Trần Phương Mẫn bùng nổ: “Con có biết nó muốn đi đâu không mà còn nói đỡ cho nó!”
“Con biết, không phải chỉ là đến gặp vợ chồng đó…”
“Cho nên mẹ mới không đồng ý!” Trần Phương Mẫn dứt khoát cắt ngang lời nói của con trai cả Quý Minh Chân, nhìn Quý Minh Viễn: “Con đã quên hồi đó họ đối xử với con như thế nào rồi à? Điệu bộ đó như muốn trực tiếp hủy hoại con luôn vậy! Bây giờ sự việc không dễ dàng ấy đã sắp trôi qua rồi, con cũng đã trở về từ Lâm Thành, sao lại muốn nhắc tới chuyện này nữa!”
Quý Minh Viễn không ngờ phản ứng của mẹ mình lại dữ dội như vậy. Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của bà, anh hơi giật mình.
Đương nhiên anh sẽ không quên chuyện đó, đó là vụ bê bối lớn nhất mà anh từng phải gánh chịu từ khi có ký ức cho đến giờ. Nếu như không xảy ra chuyện đó, ít nhất anh cũng sẽ không rời khỏi Yên Thành và Đại học Thanh Hoa để đến Lâm Thành, cũng không đến mức sẽ bị mất ngủ trong nhiều tháng. Có thể nói, cho dù về cả sự nghiệp hay tâm lý anh đều bị đả kích không nhỏ.
Nhưng mà chính vì không thể quên nên anh mới chọn cách đối mặt với nó. Nếu không, nó sẽ bị giấu kín trong lòng anh mãi mãi, không thể xoá đi được.
“Con biết chuyện này cũng ảnh hưởng rất lớn đến mẹ, nếu có thể, con đương nhiên cũng không muốn nhắc tới. Chỉ là bây giờ sự việc đã có chút thay đổi…”
Quý Minh Viễn dừng lại, nhìn thẳng vào mẹ mình rồi nói ra một câu. Không chỉ Trần Phương Mẫn mà ngay cả Quý Đỉnh Sơ vẫn luôn im lặng không nói gì nghe xong quân cờ trong tay cũng đều ngừng lại.
“Con nói thật sao?” Trần Phương Mẫn nắm chặt lấy tay vịn ghế sofa, nhìn thẳng vào mắt con trai mình, hỏi.
Quý Minh Viễn đan tay vào nhau, bình tĩnh giữ im lặng, ý tứ đã rất rõ ràng. Trần Phương Mẫn không nói gì nữa, nhìn chồng một cái, dường như đang suy ngẫm gì đó.
*
Cuối cùng, Hồng Môn Yến dành riêng cho Quý Minh Viễn kết thúc trong thất bại. Ăn cơm xong, tâm trạng Trần Phương Mẫn mâu thuẫn, không biết còn có thể nói gì nữa nên đi thẳng lên phòng. Quý Đỉnh Sơ lên cùng bà, để hai anh em Quý Minh Viễn và Quý Minh Chân ở dưới tầng. Không có việc gì làm, hai người liền cùng nhau ra ngoài sân hút thuốc, cả hai anh em đều không phải người thích hút thuốc, nhưng tình huống hôm nay rất thích hợp để hút một điếu.
“Minh Viễn, tuy ở trước mặt mẹ anh ủng hộ em, nhưng bản thân chuyện này anh cũng không hoàn toàn đồng ý.” Vẻ mặt Quý Minh Chân trầm tĩnh nhìn về phía xa, nói rõ từng chữ: “Hai năm này trạng thái của em không dễ gì mới tốt lên được, bây giờ cũng đã trở về Yên Thành, anh không muốn lại thấy em bị bao vây quấy nhiễu vì chuyện đó nữa.”
“Em biết.” Quý Minh Viễn nói: “Anh đừng lo, em sẽ không như vậy.”
Ngữ khí của anh rất bình tĩnh ung dung. Mặc dù biết cậu em trai này bình thường đều tỏ thái độ thờ ơ không để ý với mọi người và mọi việc, nhưng nghe anh nói vậy, Quý Minh Chân cảm thấy yên tâm nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Vậy thì qua tết hãy đi.” Quý Minh Chân nói: “Em cùng bố mẹ đón tết, qua tết anh đưa bọn họ đi chơi một chuyến.”
Sắp xếp thế này rất chu toàn, Quý Minh Viễn cảm ơn người anh trai mọi thứ đều có thể thu xếp thoả đang này tự đáy lòng.
“Cảm ơn.”
Quý Minh Viễn nói, đổi lấy nụ cười nhẹ của anh trai.
“Anh em không cần nói lời cảm ơn. Có điều, em thật sự cho rằng mẹ chỉ vì chuyện này mà tức giận như vậy à?”
“Sao vậy?” Quý Minh Viễn nhìn nghiêng sang, có chút khó hiểu.
Quý Minh Chân lập tức bật cười, cười xong anh ấy nói: “Cuối năm ngoái lúc đến Đức anh đã gặp Trì Táp.”
Thấy Quý Minh Viễn vẫn không hiểu, Quý Minh Chân nhướng mày: “Sao, đến bạn gái cũ của mình mà em cũng không nhớ nữa à?”
Tác giả có điều muốn nói:
Lượng thông tin trong chương này hơi lớn nha.
Đôi lời từ editor: Hôm nay đăng liền 2 chương cho mọi người nha. Ban ngày mình khá bận, thường chỉ rảnh vào buổi tối nên đăng truyện sẽ khá muộn. Mọi người chịu khó chờ xíu nha huhu
Danh Sách Chương: