Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
Lúc Quý Minh Viễn tìm thấy Hứa Giai Ninh, cô đang ngồi ngây ngốc trên sân thượng của một quán nước.
Quý Minh Viễn không ở lại quán trà lâu, nói chuyện với bộ trưởng Khương xong anh liền rời đi. Nhưng mà nửa giờ sau khi rời quán trà anh mới gặp Hứa Giai Ninh, trong khoảng thời gian này, anh đã gặp Kha Cảnh, nói chuyện với cô ấy một lúc.
Anh bị Kha Cảnh gọi lại ở cửa khách sạn, vốn nghĩ muốn nói về chuyện liên quan đến đề tài, ngoài dự liệu là vừa bắt đầu Kha Cảnh đã hỏi về mối quan hệ của anh với Hứa Giai Ninh. Quý Minh Viễn ngừng lại một giây rồi mới thản nhiên trả lời cô ấy.
Kha Cảnh tựa như trong lòng biết rõ, dáng vẻ đã không còn quá kinh ngạc, nhưng điều này lại khiến Quý Minh Viễn có chút bất ngờ. Ngập ngừng một lát, anh hỏi sao cô ấy biết được. Kha Cảnh cười khổ: “Loại chuyện này muốn giấu là giấu được sao…” Dừng lại một chút: “Ngày hôm đó anh và tiểu Hứa trở về từ bên ngoài, lúc đi qua cửa khách sạn tôi đã thấy tình hình hai người ngồi ở trên xe.”
Ngày hôm đó là chỉ ngày anh đưa Hứa Giai Ninh cùng đến quán bar của Châu Nguyệt. Nghĩ đến đây, Quý Minh Viễn liền hiểu ra. Anh không nói gì coi như ngầm thừa nhận.
“Không phải lúc trước anh bỏ lại cô học sinh này trở về Yên Thành sao, sao bây giờ lại…” Kha Cảnh nghi hoặc hỏi, nghĩ đến điều gì đó, cô ấy ngước mắt lên: “Thầy Quý, lúc đó anh rời khỏi Tây Đại là vì tiểu Hứa sao?”
“Có lý do này, nhưng cũng không phải là tất cả.” Quý Minh Viễn thành thật trả lời, anh mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Kha Cảnh cũng không hỏi nhiều, chỉ là khi nghĩ tới chuyện này, cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng lúc nhận được câu trả lời khẳng định của đương sự cô ấy vẫn cảm thấy có chút khiêu chiến nhận thức.
“Sao có thể, anh và tiểu Hứa…” Cô ấy nói đến đây liền dừng lại, Quý Minh Viễn cũng hiểu ý cô ấy. Việc anh và học sinh cũ yêu nhau cũng đủ khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối rồi, càng đừng nói đến… Người này là Hứa Giai Ninh, có lẽ nghĩ thế nào cũng cảm thấy tổ hợp này kỳ lạ đi. Có lúc đến bản thân anh cũng cảm thấy duyên phận quả thực quá thần kỳ.
“Cô Kha, tôi hiểu ý của cô, chỉ là vấn đề cảm xúc rất khó có thể nói rõ trong một lúc.” Sau khi suy nghĩ xong, Quý Minh Viễn trả lời cô ấy.
“Tôi chưa từng nghĩ tới mình sẽ ở bên một cô gái như Giai Ninh, ngay cả lúc này, nếu cô hỏi tôi tại sao lại thích cô ấy, tôi cũng không thể nói được. Có lẽ chỉ là tại một khoảnh khắc nhỏ đến không thể nhỏ hơn, cô ấy đã khiến tôi có cảm giác thân thuộc, vậy nên tôi cam tâm tình nguyện khuất phục. Nói ra chính là đơn giản như vậy, đơn giản đến mức không cần lý do. Mà tình cảm của tôi quả thực cũng không đáng quý đến mức cần những lý do đường hoàng này để đánh bóng.”
Kha Cảnh không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy, nhất thời có chút cảm động, lại có chút xấu hổ: “Thầy Quý, anh đừng hiểu lầm, không phải tôi phản đối anh và tiểu Hứa. Tôi chỉ là…” Kha Cảnh không biết nói sao, cân nhắc từ ngữ tiếp tục nói: “Tôi chỉ cảm thấy tiểu Hứa vẫn còn nhỏ, bên cạnh lại không có người thầy nào có thể thảo luận những chuyện này, sợ cô ấy, sợ cô ấy…”
Kha Cảnh vừa nói, vừa quan sát vẻ mặt của Quý Minh Viễn. Nói đến cuối cùng, Quý Minh Viễn không nhịn được cười lên.
“Tôi biết, cô là vì tốt cho cô ấy, sợ cô ấy bị lừa.” Quý Minh Viễn không chút để ý thay cô ấy nói ra, sau khi nở một nụ cười như tự giễu, anh lại nghiêm túc nói: “Kể ra thì Kha Cảnh, tôi cũng phải cảm ơn cô vì đã quan tâm đến cô ấy như vậy. Thật đấy, cảm ơn cô rất nhiều.”
Kha Cảnh nhất thời không nói nên lời, sau vài giây im lặng, cô ấy cũng khẽ mỉm cười.
“Mặc dù tôi không phải là giáo viên của tiểu Hứa, nhưng cùng nhau làm đề tài lâu như vậy, tôi cũng không thể không quan tâm đến chuyện của cô ấy. Không cần cảm ơn tôi, cũng may người này là anh.”
Nếu như nói lúc trước cô ấy cảm thấy kinh ngạc về mối quan hệ này, vậy thì bây giờ lại càng thêm xấu hổ vì nhận thức hạn hẹp của mình. Cô ấy không hiểu Quý Minh Viễn, vẫn dùng một tiêu chuẩn đánh giá những người đàn ông thành đạt chung để xem xét và suy đoán anh. Nhưng rất rõ ràng, anh không thuộc loại hình mẫu này. Anh, là một giá trị kỳ dị.
*
Sau khi nói chuyện với Kha Cảnh xong, Quý Minh Viễn mất rất nhiều công sức mới tìm thấy Hứa Giai Ninh trong quán nước. Lúc đến, trước mặt cô đã đặt sẵn hai chai rượu. Cô dùng ngón tay chống cằm nhìn cảnh đêm núi non phía xa xa, không biết đang nghĩ gì.
Quý Minh Viễn đầu tiên liếc nhìn số độ của hai chai rượu, sau khi xác định sẽ không làm người ta say mới ngồi xuống bên cạnh cô.
“Sao lại muốn đến uống rượu vậy?” Anh hỏi.
Hứa Giai Ninh chớp chớp mắt một hồi mới có thể nhìn rõ người đàn ông bên cạnh mình. Sau đó cô mím môi cười, trên đôi má ửng hồng lộ ra chút ngốc nghếch.
Quý Minh Viễn vui vẻ xoa xoa đầu cô, nói: “Sao thế, chuyện gì khiến em vui như vậy?”
Vui?
Hứa Giai Ninh phản ứng với ý nghĩa của từ này một chút, trong lòng thầm đánh một dấu gạch chéo lớn lên nó. Cô không vui, không vui chút nào. Không những thế cô còn hơi buồn bã đau lòng. Bởi vì cô vừa mới biết tin: Mẹ của Trang Ngạn đã qua đời vào hai tháng trước. Đây là đáp án sau khi cô hỏi xong câu đó, Trang Ngạn im lặng một hồi lâu rồi nói với cô. Hứa Giai Ninh nghe xong, hồi lâu không nói gì.
*
Ấn tượng về mẹ Trang ở trong lòng Hứa Giai Ninh đã rất mơ hồ rồi. Nhưng trong hai năm qua, bà ấy là một sự tồn tại mà cô khó có thể làm ngơ. Nếu như không có bà ấy, mọi chuyện ngày hôm nay có lẽ sẽ không như thế này.
Như vừa nói, hai năm trước, khi ở bên ngoài phòng bệnh của mẹ Trang nghe Trang Ngạn kể câu chuyện đó, cảm giác đầu tiên của cô là buồn, nỗi buồn tê tâm liệt phế. Cô thà rằng, thà rằng tất cả những gì Chung Linh gặp phải hoàn toàn là một tai nạn ngoài ý muốn, cũng tốt hơn là dưới tình huống họ đều có tình cảm với nhau lại xảy ra bi kịch này. So với chưa từng có được càng đau khổ hơn chính là rõ ràng có cơ hội nhưng lại bỏ lỡ một đời, hơn nữa còn bằng cách thức thê thảm như thế. Điều này khiến cô nghĩ không thông, không ngừng thầm hỏi ông trời tại sao. Rõ ràng có thể, rõ ràng chỉ cần ai đó tiến thêm một bước thôi thì sẽ không thành như vậy, này làm sao có thể khiến cô chấp nhận được.
Sáng sớm hôm sau, mẹ Trang cuối cùng cũng tỉnh lại, khi biết Trang Ngạn muốn cùng Hứa Giai Ninh trở về Đại học Thanh Hoa, bà ấy lại trở nên kích động, lại khóc lóc làm ầm ĩ, Trạng Ngạn hết cách, chỉ có thể không đi mà ở lại an ủi bà. Lúc này Trang Ngạn vô cùng thống khổ. Sự bảo vệ của mẹ đối với anh ta không còn là tình yêu nữa mà đã trở thành xiềng xích, ngăn cản bước đi của anh ta. Anh ta không có cách nào bỏ lại mẹ như thế, nhưng cũng không muốn trở về căn phòng nhỏ ngột ngạt mà vùng vẫy dằn vặt đấu tranh, lại thêm một tia sợ hãi ủ sâu trong lòng khiến cả người anh ta phải chịu sự mâu thuẫn dày vò cực độ, là con người nhìn thấy anh ta đều sẽ cảm thấy, anh ta rất đau đớn.
Hứa Giai Ninh ở bên cạnh theo dõi toàn bộ quá trình, từ lúc bắt đầu không quan tâm gì chỉ muốn bắt lấy Trang Ngạn trả lại cho mọi người một chân tướng, đến dần nhận ra mọi thứ không đơn giản như trong tưởng tượng, rồi tới khi ánh mặt trời từ từ bừng sáng, cô đã không còn ôm chút hy vọng đưa Trang Ngạn đi nào nữa rồi. Nhưng dựa vào đâu chứ? Rõ ràng mọi chuyện đơn giản như vậy, sao lại có nhiều nỗi khổ tâm và bất đắc dĩ đến thế? Đây là điều khiến cô không thể chấp nhận được nhất.
Đối với Trang Ngạn, Hứa Giai Ninh có thể nói là không có chút đồng tình nào cả. Đối với mẹ Trang, cô cũng có thể không quan tâm. Nhưng nếu đứng từ góc độ của Chung Linh, liệu người bạn thân nhất này của cô có nguyện ý nhìn cô mặc kệ sống chết của mẹ Trang mà đưa Trang Ngạn đi không? Bởi vì từ đầu đến cuối trong lòng đều không thể đưa ra câu trả lời khẳng định cho nên Hứa Giai Ninh đã cho Trang Ngạn một cơ hội sống… Cô để anh ta chữa trị cho mẹ mình trước, đợi đến khi tình hình tốt hơn rồi lại cùng cô trở về Đại học Thanh Hoa.
Sự phát triển sau này lại vượt xa dự liệu của Hứa Giai Ninh. Cứ nghĩ sau một, hai tháng mẹ Trang sẽ có chuyển biến tốt, nhưng có lẽ là do bệnh tình quá nghiêm trọng, hoặc là tâm trạng khó có thể bình ổn. Tóm lại, từ đó về sau mẹ Trang chưa từng rời khỏi giường bệnh. Trong khoảng thời gian này, Hứa Giai Ninh không phải chưa từng hối hận về quyết định ban đầu, nhưng cô cũng chưa bao giờ để lộ ra trước mặt Trang Ngạn. Đến cuối cùng, Hứa Giai Ninh dứt khoát từ bỏ. Bỏ đi, cô nghĩ. Cứ như vậy đi, tất cả đợi mẹ Trang khỏi rồi lại nói.
Hứa Giai Ninh biết, cô đã đưa ra một quyết định mà người khác khó có thể hiểu được, thậm chí đến cô còn khó có thể chấp nhận nổi, mỗi khi nhớ lại cô đều sẽ mất ngủ cả đêm, trằn trọc trở mình. Nhưng Chung Linh đã từng tốt với cô như thế, một người e lệ rụt rè như vậy, chỉ vì cô thích, đã âm thầm giúp cô thu thập tất cả những gì có thể tìm thấy về Quý Minh Viễn, chỉ để thực hiện ước mơ mù mịt và viển vông của cô. Nếu đã vậy, tại sao cô không thể chịu đựng tất cả những sự khó hiểu và chửi mắng mà bảo toàn lấy phần tình yêu cuối cùng với Trang Ngạn cho cô ấy chứ. Bất kể vì lý do gì, cô cũng không muốn Chung Linh mang theo chút phẫn uất và oán hận nào từ Trang Ngạn. Chỉ cần anh ta sẵn sàng đền tội với Chung Linh, cô nguyện ý cho anh ta tất cả thời gian cần thiết…
Có thể nói, trong lòng Hứa Giai Ninh vẫn luôn có kỳ vọng như vậy, chờ mẹ của Trang Ngạn khỏe lại. Nhưng vạn vạn không ngờ, chờ được lại là tin bà ấy qua đời.
*
“Đang nghĩ gì vậy, mắt đều ngây ra rồi.”
Một giọng nam trầm thấp, mang theo âm thanh trong trẻo như được làn nước thấm nhuần khẽ vang lên bên tai. Hứa Giai Ninh lại lần nữa hồi thần lại từ trong ký ức, cô nhìn Quý Minh Viễn, trong đôi mắt trong suốt hiện lên một tia mờ mịt, sau đó khẽ mỉm cười.
“Em đang nghĩ, có phải đôi khi em đã quá tự cho mình là đúng rồi không.”
Quý Minh Viễn: “…”
Quý Minh Viễn khẽ cau mày lại, tỏ ý không hiểu câu trả lời này.
“Em cũng không biết nữa.” Hứa Giai Ninh chớp chớp mắt, nói: “Cứ cho rằng mình đang nghĩ cho người khác, thật ra căn bản là do em tự mình cảm động. Có lẽ người khác chẳng cần đến nó?
Đây là điều cô nghĩ đến nhiều nhất sau khi nghe tin mẹ Trang qua đời. Cô đột nhiên cảm thấy mình đã làm một chuyện hoàn toàn ngu ngốc trong hai năm qua. Cứ tưởng như vậy là để bảo toàn tình yêu của Chung Linh dành cho Trang Ngạn, nào ngờ Chung Linh ở trên trời đã sắp bị cô làm cho tức chết rồi. Có lẽ vào khoảng khắc rời khỏi thế gian đó, cô ấy đã không còn yêu Trang Ngạn nữa, chỉ muốn nhanh chóng báo thù rửa hận thôi. Còn cô thì sao? Cô đã làm những gì? Không chỉ buông thả Trang Ngạn vô thời hạn, còn mắc nợ người đàn ông cô yêu nhất, để anh sống trong những hoài nghi không rõ ràng đến tận ngày hôm nay. Cô đã làm những gì đây!
Hứa Giai Ninh đột nhiên cảm thấy, cô đã có chút không thể nhìn rõ thế giới này rồi.
Quý Minh Viễn không biết trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đến một giờ này Hứa Giai Ninh đã chịu phải sự kích thích gì. Nhưng nhìn dáng vẻ cô hồn bay phách lạc như vậy, anh rất lo lắng.
“Hứa Giai Ninh…”
Anh khẽ gọi cô một tiếng, nhưng đột nhiên lại nghe thấy cô nói: “Thầy Quý, em xin lỗi…”
Quý Minh Viễn: “…?”
“Giai Ninh…”
Sau một khoảng thời gian ngắn ngủi mất đi khả năng ngôn ngữ, Quý Minh Viễn gần như bật cười thêm chút bất lực mà gọi tên cô. Có điều Hứa Giai Ninh dường như không nghe thấy, cô trực tiếp nắm lấy tay anh, nghiêng người về phía trước. Giây tiếp theo, môi hai người chạm vào nhau.
*
Quý Minh Viễn sững sờ một lát, đợi đến khi cảm giác ấm áp trên môi ngày càng mãnh liệt, anh duỗi thẳng thắt lưng, đặt chân xuống đất giữ lại chiếc ghế cao đang không ngừng chuyển động, ôm Hứa Giai Ninh vào lòng.
Hứa Giai Ninh bị ép bổ nhào về phía trước nhưng cô không né tránh, sau khi ổn định lại bản thân, cô dùng hai tay ôm chặt lấy cổ Quý Minh Viễn. Sau đó dứt khoát để chân chạm đất, đứng dậy rồi hôn anh.
Bởi vì chưa quen nên ban đầu cả hai khó tránh khỏi va chạm cọ xát. Quý Minh Viễn gần như mạnh mẽ khắc chế giúp Hứa Giai Ninh sửa lại động tác, đợi đến khi đã thích ứng rồi, anh liền cắn nhẹ môi dưới của cô, ép cô mở hàm răng ra rồi đưa đầu lưỡi vào.
Gần như không có chút thời gian hoà hoãn nào, răng môi hai người dây dưa quấn quít, nụ hôn ngày càng trở nên kịch liệt. Đây quả thực không phải là kiểu nụ hôn đầu nên có, nhưng hai người họ ai cũng chẳng quan tâm, chỉ lắng nghe tiếng thở ngày một nặng nề hơn của nhau, ôm chặt nhau hơn, như thể vốn nên hòa làm một.
Nếu có người vây xem, đây chắc chắn là cảnh tượng đặc sắc khiến người ta phải huýt sáo cổ vũ. Thật đáng tiếc, thân là nữ chính, Hứa Giai Ninh lại từ từ rơi nước mắt.
Quý Minh Viễn nếm được vị mặn của nước mắt liền chậm rãi dừng lại, thở hổn hển nói: “Hứa Giai Ninh…”
Anh muốn hỏi cô xảy ra chuyện gì, nhưng lại nhìn thấy Hứa Giai Ninh mặt đẫm nước mắt đang nặn ra một nụ cười với anh.
“Thầy Quý, em kể cho anh nghe một câu chuyện nhé…”
Quý Minh Viễn rất muốn đồng ý ngay lập tức, nhưng khi chạm vào đôi mắt sưng đỏ của cô, anh gần như không nghĩ ngợi gì mà nói: “Anh không muốn nghe.”
Tác giả có điều muốn nói:
Tiểu Giai Ninh: …?????? Anh nói lại lần nữa xem nào, anh không muốn nghe á????
Tác giả: … Thầy Quý của chúng ta, quả nhiên không phải người thường…
Danh Sách Chương: