• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

Hứa Gia Ninh: “…”

Hứa Giai Ninh nhất thời bối rối, hóa ra trả tiền cho cô cũng có thể coi là chiếm tiện nghi của cô? Dùng tiền chiếm tiện nghi? Đây là logic gì vậy.

Hứa Giai Ninh rất không hiểu, mà Quý Minh Viễn cũng không có ý giải thích. Đồ ăn được bưng ra, hai người liền cúi đầu ăn.

*

Sau khi ăn xong, tranh thủ lúc Ông Dương dọn bàn, Quý Minh Viễn đề nghị đến xem nhà trọ của ông ấy. Ông chủ Dương rất vui, ông gọi một cô gái phục vụ đến dọn dẹp thay rồi đích thân đưa Quý Minh Viễn và Hứa Giai Ninh đến nhà trọ của mình. 

Quả nhiên như đánh giá ​​nói, môi trường rất sạch sẽ, phòng tắm rửa đều thuận tiện, chỉ là hơi nhỏ. Quý Minh Viễn cũng không quan tâm, trực tiếp đưa chứng minh thư của mình cho ông chủ Dương làm thủ tục nhận phòng.

Mọi việc đã được xử lý ổn thỏa, không còn lý do gì để ở lại nữa, Hứa Giai Ninh đề nghị rời đi.

“Không vội.” Quý Minh Viễn đợi ông chủ Dương lấy thẻ phòng, nói: “Lát nữa tôi đưa em về.”

Vậy mà lại muốn đưa cô về? 

“Không cần đâu ạ, em quen đường trong thị trấn, tự đi về là được. Thầy Quý, thầy nghỉ ngơi đi, lái xe cả ngày cũng mệt rồi.”

Quý Minh Viễn không nói gì, sau khi nhận được thẻ phòng, anh mới nói: “Tôi đã nói đưa em về là sẽ đưa em về, tối muộn rồi, em một mình trở về nhỡ xảy ra chuyện gì đó thì sao? Là muốn tôi mang thêm một đề tài nói chuyện trong thị trấn các em sao?”

Lời này nói có chút nghiêm trọng, sắc mặt Hứa Giai Ninh tái nhợt, không từ chối nữa. Quý Minh Viễn bên này cũng nhận ra có gì đó không ổn, chỉ là lời đã nói ra thì khó rút lại. Anh khẽ thở dài nhưng không nói gì.

*

Sau khi lên xe, bầu không khí giữa hai người có chút nặng nề, Hứa Giai Ninh ngồi trên ghế phó lái không nói lời nào, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.


Tâm trạng của Quý Minh Viễn cũng hơi phức tạp. Có vài phần hối hận, lại có vài phần thất bại hoang đường. Anh không thích cảm giác nằm ở thế bất lợi với người khác, đặc biệt người này còn từng là học sinh của anh. Trước mặt Hứa Giai Ninh, anh luôn có một loại cảm giác không thể dùng sức, điều này khiến anh rất không thích ứng. 

Nghĩ lại, anh lại cảm thấy ý nghĩ này của mình thật buồn cười. Nói ra thì cũng không phải vấn đề gì lớn, mà cô vẫn còn nhỏ. Anh so đo tính toán với cô những thứ này làm gì? Cô đặc biệt chạy đến đây với anh đã là vô cùng hiếm thấy rồi. 

Sau khi nghĩ thông, Quý Minh Viễn cảm thấy tâm trạng đã thoải mái hơn chút.

“Có cửa hàng đồ tráng miệng nào không?” Anh hỏi một cách bình tĩnh: “Mua cho em một món tráng miệng mang về nhà, coi như là lời cảm ơn của tôi.”

Hứa Giai Ninh hơi ngạc nhiên, rất nhanh liền hiểu ra, anh đây là đang muốn ngầm xin lỗi mình. Bỗng cô có chút ủy khuất. 

“Em không thích ăn món tráng miệng.” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói. 

Quý Minh Viễn: “…”

Trong lòng cười nhẹ, anh nói: “Vậy thì cà phê, vừa ăn cơm xong, uống cho đỡ ngấy.”

“Nếu để đỡ ngấy thì uống chút trà có vẻ tốt hơn.”

Quý Minh Viễn lại im lặng. Uống trà có thể đóng gói mang về nhà được à?

Trong lòng anh đại khái hiểu rõ suy nghĩ của cô gái, nhưng cũng không thể từ chối. Suy cho cùng là anh đang xin lỗi mà. 

“Vậy thì uống thử chút trà chỗ các em đi…” Quý Minh Viễn dường như thở dài một cái, nói: “Đi quán nào đây?”

Hứa Giai Ninh: “…”

Hình bóng một bên mặt của cô gái phản chiếu qua khung cửa sổ hơi cong lên, như thể đang cười. Một lúc sau, cô lấy điện thoại ra, cúi đầu tìm quán.

*

Bởi vì trời đã tối nên Hứa Giai Ninh không tìm quán ở quá xa, chỉ tìm một quán ở dọc đường. May mắn thay, chỗ cô là vùng sản xuất chè, trong thị trấn có rất nhiều quán trà, hơn nữa chất lượng đều tốt.

Nếu đã là xin lỗi thì Hứa Giai Ninh cũng không tranh với Quý Minh Viễn nữa, gọi một ấm trà, do anh trả tiền. Thấy anh lấy ví ra, trong lòng Hứa Giai Ninh có chút khó hiểu. Anh không thể thử thanh toán di động sao, tiện lợi hơn biết bao. 

“Tôi biết sử dụng phần mềm thanh toán trên điện thoại, nhưng số tiền này đã rút ra rồi cũng không tiện đút trở lại cây ATM, cứ để trong ví mãi chờ nó mất giá sao?” Dường như nhìn ra suy nghĩ của cô, sau khi cất ví, Quý Minh Viễn nói.

Không hổ là tiến sĩ Quý bằng kép ngành kinh tế học và quản lý học.

Hứa Giai Ninh cười nhẹ: “Thầy không có hi vọng gì về xu hướng của nhân dân tệ như vậy sao?”

“Chỉ nói sự thật mà thôi, đây cũng là nền tảng của học thuật.”

Được rồi.

Hứa Giai Ninh không nói nữa, cúi đầu uống trà. Ngược lại là Quý Minh Viễn, anh ngẩng đầu lên nheo mắt nhìn cô, vừa rồi là cô đang cười sao?

Hai người ngồi uống trà một lúc, tâm tình cũng bình tĩnh trở lại. Hứa Giai Ninh đặt tách trà xuống, nhìn Quý Minh Viễn nói: “Thầy Quý, nếu như thầy để ý, em có thể giúp thầy làm sáng tỏ. Em và bà ngoại đã sống ở đây lâu rồi, lời nói ra vẫn sẽ có người tin.”

Quý Minh Viễn không ngờ cô vẫn đang suy nghĩ về chuyện này, nghe xong anh liền cười, thờ ơ nói: “Không cần đâu. Em cảm thấy giữa vụ bê bối và làm sáng tỏ, cái nào sẽ được mọi người hứng thú quan tâm hơn?”

Hứa Giai Ninh: “…” Này cũng đúng. 

“Em chỉ hy vọng thầy có thể cảm thấy dễ chịu một chút.”

Cô nhỏ giọng nói, trong phút chốc, động tác uống trà của Quý Minh Viễn ngừng lại ở đó. Dễ chịu một chút? Cô từ đâu nhìn ra anh khó chịu? 

*


Không hề kì lạ khi Quý Minh Viễn cảm thấy kinh ngạc.

Bởi vì từ khi chuyện đó xảy ra, hầu như tất cả những người quen biết đều an ủi anh, nói chuyện này không liên quan gì đến anh, bảo anh không cần phải quan tâm nữa. Thậm chí có người còn không hiểu tại sao anh lại vì chuyện này mà bị mất ngủ trong thời gian dài như vậy.

Chưa có ai từng nghĩ qua, đó là một mạng sống, một sinh mệnh tươi mới, trẻ trung và đầy hy vọng trong tương lai. Thượng đế đã từng cho anh một khoảnh khắc gần gũi vô hạn như vậy để cứu cô ấy, nhưng cuối cùng anh lại lựa chọn bỏ lỡ cơ hội này. Điều này sao có thể không làm cho anh cảm thấy tội lỗi và tự trách?

Lẽ nào mạng sống không phải là thứ quý giá nhất trên đời này sao? Tại sao nhiều người lại ung dung thoải mái khi nhắc đến nó như vậy? Điều này, thứ cho anh không tán đồng được, cũng không thể làm theo.

“Hứa Giai Ninh.” Anh lại gọi tên cô: “Em rất hiểu tôi sao?” Nếu không thì làm sao có thể dễ dàng nói ra những điều tận sâu thẳm trong lòng anh như vậy, những điều ấy, đến người nhà anh cũng không làm được. 

Hứa Giai Ninh hơi ngạc nhiên, vì cách anh gọi cô, cũng vì câu hỏi đột ngột này của anh. Khẽ mím môi, cô nói: “Cũng coi như hiểu.”

Câu trả lời dè dặt của cô gái khiến Quý Minh Viễn mỉm cười. Anh dựa lưng vào ghế, mày mắt mang theo chút uể oải lười biếng. 

“Bởi vì hiểu cho nên mới thích sao?”

“Không phải.”

Mặc dù chữ “thích” phát ra từ miệng anh khiến tim Hứa Giai Ninh bỗng loạn nhịp, nhưng dưới sự khống chế và chi phối của lý trí, cô vẫn rất dứt khoát thẳng thắn đưa ra câu trả lời, điều này khiến nụ cười trên mặt Quý Minh Viễn có chút ngưng trệ. 

Hứa Giai Ninh: “Em đối với thầy, là nhất kiến chung tình.”

Quý Minh Viễn: “…”

Anh đột nhiên không biết nên nói gì, sau một thoáng đầu óc trống rỗng, một cảm giác không biết phải làm sao dâng lên khiến anh bật cười.

“Tiểu Hứa…”

Anh khôi phục lại cách xưng hô lúc trước, hiển nhiên là đang muốn nói gì đó, nhưng một tiếng chuông điện thoại đã làm anh đứt quãng. Hứa Gia Ninh vội vàng lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra, nhìn màn hình hiển thị liền sửng sốt.

“Cô Ông…”

Quý Minh Viễn nhìn dòng chữ “Ông Na” nhấp nháy trên màn hình, cũng cau mày lại. 

“Sao lại gọi vào giờ này?” Anh nói: “Em nghe trước đi.”

Hứa Giai Ninh vâng một tiếng, ấn nút nghe, cô do dự một chút vẫn đứng dậy đi ra ngoài.

*

Nhìn bóng dáng mảnh mai của cô gái, Quý Minh Viễn chìm trong suy tư.

Thành thật mà nói, ngay từ đầu khi anh hướng dẫn Hứa Giai Ninh, cô gái này chưa bao giờ lộ ra bất cứ tình cảm nào khác ngoài tôn trọng giáo viên ra với anh, cho nên lúc cô tỏ tình anh mới cảm thấy bất ngờ, sau đó là phẫn nộ. Đúng vậy, cho dù là đạo đức nghề nghiệp hay sự mù mịt do vụ việc của Chung Linh để lại, anh đều không có cách nào chấp nhận được loại tình cảm này. Đồng thời cũng cảm thấy thất vọng về Hứa Giai Ninh, ở một trường đại học hàng đầu như Tây Đại, trong một học viện có kinh nghiệm giảng dạy học thuật mạnh mẽ như thế, học tập thật tốt, cố gắng cho bản thân một tương lai tươi sáng không phải tốt sao? Tại sao lại cứ phải làm một việc có thể khiến cô rơi xuống vực sâu mãi mãi? Có thể nói, anh không chỉ lo lắng cho bản thân mà càng lo lắng cho Hứa Giai Ninh hơn.

Đây là một sinh viên tốt, anh biết. Mùi vị bị đủ loại bê bối bao phủ lấy người, anh hiểu. Vì vậy, anh càng không thể trơ mắt nhìn một hạt giống ưu tú như vậy bởi vì anh mà nhất thời rơi vào hiểu lầm tình cảm, sau đó bị đả kích đến tự hủy hoại bản thân. Cho nên anh mới buộc phải phá bỏ quỹ đạo của cuộc đời cô trước khi cô kịp tiến xa hơn. Quý Minh Viễn tự hỏi, điều có thể làm cho cô anh dường như đều đã làm rồi, nhưng chuyện anh không thể nghĩ tới là, cho đến hôm nay cô vẫn bình tĩnh mà kiên định khi đối mặt với phần tình cảm bị anh đoạn tuyệt từ bỏ ấy. Việc này khiến anh không khỏi tò mò, phần tình cảm này rốt cuộc nảy sinh như thế nào.

Cô nói đối với anh nhất kiến chung tình, vậy lần “nhìn thấy” này rốt cuộc xảy ra từ khi nào và như thế nào mới có thể kiến cho “tình cảm” này trở nên sâu đậm mà bền lâu như vậy? Những nghi ngờ vẫn luôn lởn vởn trong đầu anh kể từ sau bữa tiệc sinh nhật của Uông Lão lại một lần nữa hiện lên, Quý Minh Viễn hiếm khi có cảm giác mờ mịt. 

*

Hứa Giai Ninh nghe điện thoại xong quay lại liền thấy dáng vẻ Quý Minh Viễn xuất thần, cô bước nhẹ đến, khua tay trước mặt anh: “Thầy Quý?”

Quý Minh Viễn hồi thần lại, thấy rõ là cô, anh hơi nheo mắt.

“Gọi điện xong rồi à?” Sự im lặng kéo dài khiến giọng anh có chút khàn, nhấp một ngụm trà thấm cổ họng, anh lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Là về tài liệu đã dịch, cô ấy nói có một số vấn đề muốn em xem giúp.”

Quý Minh Viễn: “…”


Anh không biết nên cảm khái Ông Na kính nghiệp, hay là nên nói móc cô ấy bớt việc nữa. Phải biết, cô ấy đã từng là một giáo viên có kinh nghiệm ở nước ngoài, còn ở lại hai năm, bây giờ ngay cả tài liệu đều để cho sinh viên dịch?

“Nếu đã vậy, tôi đưa em về đi.”

“Vâng, thầy Quý, làm phiền thầy rồi.”

Quý Minh Viễn xua tay, đứng dậy cầm chìa khóa xe, ra hiệu cho cô đi trước.

Nửa đường sau còn trầm mặc hơn so với nửa trước. Nhưng tâm trạng của hai người đã ôn hoà hơn rất nhiều.

Không lâu sau, xe đã đến bên ngoài sân nhà bà ngoại.

“Để tránh làm trì hoãn thời gian của em, tôi sẽ không vào quấy rầy nữa. Giúp tôi gửi lời hỏi thăm người nhà em.”

Quý Minh Viễn mở miệng nói trước khiến cho Hứa Giai Ninh đang do dự không biết có nên mời anh vào ngồi một lúc không thở phào nhẹ nhõm. Không phải cô sợ bà ngoại nhìn thấy anh, nhưng dù sao lúc trước cô cũng lấy lý do đi gặp bạn học cấp ba, bây giờ mời anh vào lại phải tìm cách che đậy điều đó với bà ngoại, rất phiền phức.

“… Vâng ạ.” Hứa Giai Ninh nói: “Thầy Quý, cảm ơn thầy.”

“Không cần khách khí. Nếu nói cảm ơn thì tối nay phải là tôi nên cảm ơn em mới đúng.”

Một tay Quý Minh Viễn cầm vô lăng, liếc sang một cái. Trái tim Hứa Gia Ninh bỗng chệch nhịp, cô khẽ cười rồi nói: “Vậy em xuống xe đây, thầy trên đường về lái xe cẩn thận.” Dừng lại một chút: “Ngày mai trở về Yên Thành cũng vậy.”

“Được, tôi biết rồi.”

Hứa Giai Ninh nhẹ nhàng xuống xe, đóng cửa cho anh rồi nhẹ mở cổng ra. Quý Minh Viễn nhân tiện thu hồi ánh mắt lại, nhưng không rời đi luôn.

Vào lúc này, Quý Minh Viễn đột nhiên có chút cảm ơn cuộc gọi của Ông Na đã kịp thời ngắt lời anh. Bằng không, dựa vào tình hình nói chuyện lúc đó, sợ là anh đã không nhịn được mà hỏi ra thắc mắc dưới đáy lòng.

Không thể phủ nhận rằng anh có lòng tò mò về Hứa Giai Ninh, mà sự tò mò này dần trở nên sâu hơn theo mỗi lần gặp gỡ tình cờ hoặc tận lực cố ý. Nhưng Quý Minh Viễn biết, anh không thể trực tiếp hỏi Hứa Giai Ninh, thậm chí thăm dò cũng không được. Bởi vì đây là một cô sinh viên quá thông minh cũng quá có chừng mực, một khi để cô biết anh tò mò về phần tình cảm này, có lẽ cô sẽ lại làm ra chuyện anh không thể từ chối nhưng cũng không thể chấp nhận được. Như thế, mọi việc anh nỗ lực làm để từ chối cô trước đây đều trở nên vô ích rồi.

Khi chỉ còn một mình, Quý Minh Viễn sẵn sàng thừa nhận, anh có rất ít cơ hội chiến thắng Hứa Giai Ninh. Nếu không thì tại sao người tỏ tình là cô mà người cuối cùng chạy trốn lại là anh chứ?

Lắc đầu cười nhẹ, Quý Minh Viễn nhẹ thở dài, đạp ga rời đi.

Tác giả có điều muốn nói:

Thầy Quý: Đừng đừng, tiểu Hứa, không kiên trì được, không chịu nổi nữa rồi…

Bạn học tiểu Hứa (vẻ mặt mơ màng): …??? Tôi lại nói gì rồi sao?

Trêu ghẹo vô hình dễ chết người nhất.

Trước đây khi viết bản thảo đến chương tiết lộ quá khứ của thầy Quý tôi liền ý thức được rằng có thể nó chưa đủ cẩu huyết. Quả thực, có lẽ chỉ có cẩu huyết mới có thể để lại ấn tượng sâu đậm. Nhưng tại sao lại kiên trì giữ nguyên như vậy, đó là vì nghĩ đến hình tượng này của thầy Quý. Anh là một người rất yêu cuộc sống, không có gì khiến anh chấn động hơn sự ra đi của một sinh mệnh. Cho nên có thể trong mắt người khác, chuyện này không liên quan gì đến anh, nhưng đối với thầy Quý mà nói, anh thực sự có cơ hội cứu một mạng người mà lại bị anh bỏ qua. Đây là một cú đả kích cực kỳ lớn đối với thầy Quý, một người đặt mạng sống lên trên hết. Người có thể hiểu được anh không nhiều, Giai Ninh chính là một trong số đó.

Đôi lời từ pé Hoa Linh: Lại đăng muộn xíu. Để mọi người chờ lâu rồi, hôm nay đăng liền 3 chương cho mọi người nha, 3 chương gộp lại hơn 11.000 chữ, dịch xong mà muốn hoa mắt chóng mặt quá. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ~~~




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK