Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
Cảnh quan Lý bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi không thể giải thích được, ông ấy quay đầu lại hỏi trưởng ban Hách người này là ai.
Trưởng ban Hách: “Người của nhóm nghiên cứu bên trên, đều là phần tử trí thức. Vị này…” Ông ấy chỉ vào Quý Minh Viễn nói: “Nghiên cứu viên của Trung Quản Viện”
*
Quý Minh Viễn không chú ý đến ánh mắt của cảnh quan Lý, đợi Thạch Nhụy băng bó cho Hứa Giai Ninh xong, anh tiến lên phía trước hỏi: “Có đau không?”
Sắc mặt Hứa Giai Ninh tái nhợt, nhưng cả người cô đã hồi thần lại từ sự việc đột phát kia: “Không sao đâu ạ, chỉ là một vết thương nhỏ thôi.”
Kì thực vết thương này là do Hứa Giai Ninh cố tình cứa vào lưỡi dao, mục đích chính là để ông Tống hoảng loạn. Cô nhìn ra được ông ấy không phải là người cứng rắn, là thực sự không muốn làm tổn thương cô. Lợi dụng “điểm yếu” này để phản công, làm xáo trộn mạch suy nghĩ của ông ấy, từ đó đạt được mục đích thoát thân có lẽ là cách làm ít gây tổn hại cho nhau nhất. Điều mà Hứa Giai Ninh không ngờ là cô chỉ cho Quý Minh Viễn một ánh mắt ngắn ngủi, anh đã lập tức phản ứng lại và phối hợp với cô. Nếu sau đó không nhờ anh nhanh nhẹn kéo cô qua, cướp lấy con dao của ông Tống, e là kế hoạch cũng sẽ không thuận lợi như vậy.
Nghĩ đến đây, Hứa Giai Ninh lại cảm ơn anh lần nữa: “Thầy Quý, vừa rồi may mà có thầy.”
Cô gái hiển nhiên vẫn còn có chút sợ hãi, nhưng lại khăng khăng muốn cảm ơn anh, Quý Minh Viễn nhìn thấy rất khó chịu: “Việc tôi nên làm, em không cần phải nói cảm ơn mãi như thế.”
Hứa Giai Ninh: “…”
Sao cô lại cảm thấy mình vừa nói cảm ơn, anh liền rất không vui nhỉ.
Trong lòng đang nghi hoặc, chưa đợi cô kịp hiểu ra thì một người đàn ông mặc cảnh phục đã đi tới.
*
“Cô là tiểu Hứa đúng không?”
Người đàn ông hỏi cô, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, ông ấy tự giới thiệu: “Tôi là cảnh quan Lý, người phụ trách xử lý vụ án của lão Tống, thực sự xin lỗi, làm cho mọi người hoảng sợ rồi, vô cùng xin lỗi.”
Hứa Giai Ninh lắc đầu, nói: “Không sao, đều là việc ngoài ý muốn thôi.” Cô ngừng một chút: “Các ông sẽ xử lý ông ấy như thế nào?
“Cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chấp hành pháp luật một cách công bằng.”
Cảnh quan Lý trịnh trọng cam đoan, trong lòng Hứa Giai Ninh lại cảm thấy có chút phức tạp.
Ông Tống nên bị trừng phạt cảnh cáo, nhưng khi nghĩ đến những lý do phía sau, cô lại cảm thấy mọi chuyện không nên đi tới bước này.
Hứa Giai Ninh không biết phải nói như thế nào, đang lúc mâu thuẫn cùng cực thì cô nghe thấy người đàn ông bên cạnh nói: “Việc ông Tống bắt cóc tiểu Hứa và việc ông ấy truy cứu nguyên nhân cái chết của con trai mình có lẽ sẽ được xử lý riêng, không ảnh hưởng lẫn nhau phải không?”
Quý Minh Viên vừa hỏi xong, không chỉ cảnh quan Lý, mà ngay cả trưởng ban Hách ở một bên xem cũng có chút bất ngờ.
Vừa rồi khi Quý Minh Viễn kiên quyết gọi cảnh sát, trong lòng ông vẫn còn thầm cảm thán, nghĩ phần tử trí thức thật sự quá nghiêm túc rõ ràng rồi. Nhưng khi đi lên nhìn thấy cảnh tượng đó, ông thực sự toát mồ hôi lạnh, con người khi bị ép buộc thực sự có thể làm ra bất cứ điều gì. Bây giờ nghe anh hỏi như vậy, hiển nhiên là muốn nói đỡ cho lão Tống, lo cục công an sợ phiền phức mà qua loa không có nguyên tắc với chuyện của con trai ông ấy. Dù biết anh dựa trên lập trường khách quan nhưng trong lòng ông vẫn có chút dao động. Nhất thời không kìm chế được, trưởng ban Hách nói với cảnh quan Lý: “Đúng thế lão Lý. Chuyện đó của ông ấy rốt cuộc giải quyết như thế nào? Trong cục các anh không có điều lệ sao?”
Cảnh quan Lý cũng rất bất lực.
Vốn dĩ phạm nhân bị giam giữ xảy ra chuyện đã đủ khiến bọn họ khổ sở rồi, người nhà còn vì chuyện này mà ầm ĩ làm cho ông ấy vô cùng đau đầu, một tháng nay ngủ không ngon, đầu sắp sầu đến hói luôn rồi. Nhưng có thể làm gì được chứ, dù sao cũng là một mạng người.
“Trong cục vừa mở một cuộc họp chuyên đề, cũng đã có nghị quyết. Nhưng còn tùy thuộc vào nhà họ Tống bên này có chấp nhận hay không nữa, suy cho cùng chuyện này chúng tôi cũng…” Cảnh quan Lý xoa xoa tay, thực sự không biết phải nói thế nào. Xui xẻo, đúng là xui xẻo.
Trưởng ban Hách đương nhiên hiểu được ý tại ngôn ngoại trong lời nói của ông ấy, cũng thở dài liếc mắt nhìn Quý Minh Viễn.
Quý Minh Viễn không nói gì thêm: “Giải quyết vấn đề trước mắt này trước đã.”
Cảnh quan Lý ừ một tiếng, vẫy tay dẫn cấp dưới chuẩn bị đi lên. Quý Minh Viễn nhìn bọn họ đi xa rồi mới quay lại bảo mọi người đợi một chút.
Mọi người đều đáp ứng và quay trở lại xe. Chỉ có Hứa Giai Ninh vẫn đứng yên một bên không nhúc nhích.
“Sao vậy?” Quý Minh Viễn hỏi cô.
Hứa Giai Ninh cười, nói không sao.
Cô thật sự không ngờ, vừa rồi anh tức giận như vậy mà vẫn nói thay cho ông Tống. Nhưng sau đó nghĩ lại, đây là tác phong của anh từ trước đến nay. Cũng là lý do cô… Không thể không thích anh.
*
Bởi vì quá trình và kết quả của sự việc rất rõ ràng nên không lâu sau, cảnh quan Lý đã dẫn ông Tống xuống. Bà Tống cũng phải đến đồn cảnh sát một chuyến, bà đi theo phía sau lau nước mắt.
Nhìn thấy Hứa Giai Ninh vừa thấy họ bước ra liền xuống xe, ông Tống tràn đầy sự sám hối, cúi người với cô. Hứa Giai Ninh cũng không thể nói là không có chút khúc mắc nào, nhưng cô không muốn tạo áp lực tâm lý quá lớn cho một người chỉ có duyên gặp một lần, vì vậy cô chỉ đứng đó, ánh mắt không rời. Lúc này ông Tống mới cảm thấy nhẹ nhõm, đi theo cảnh quan Lý.
Vì là đương sự trực tiếp trong vụ án nên Hứa Giai Ninh cũng phải đến đồn cảnh sát lập biên bản. Đợi đến khi tất cả được giải quyết xong, chuyến tàu nhóm người định ngồi đến Vũ Thành đã sớm rời đi. Kha Cảnh không khỏi cảm thán, thật sự là ông trời giữ người.
“Tiếp theo phải làm gì đây, thầy Quý?” Đứng ở cửa đồn cảnh sát, cô ấy hỏi Quý Minh Viễn.
“Tôi vừa cùng trưởng ban Hách bàn bạc qua, lát nữa sẽ trở về khách sạn. Hôm nay mọi người đều bị hoảng sợ, nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại đi Vũ Thành.”
“Cũng được, chủ yếu là Giai Ninh.” Kha Cảnh nói xong liền đi xem cổ của Hứa Giai Ninh: “Sớm biết vậy cô đã đi lên cùng em rồi, cũng tránh được chuyện này. Cô gái xinh đẹp như thế, nếu trên cổ để lại sẹo thì thật đáng tiếc đó.”
Hứa Giai Ninh đang an ủi Lâm Lạc bị hoảng sợ, nghe được lời của Kha Cảnh, cô cười nói: “Không sao đâu cô Kha, vết thương không sâu, sẽ không để lại sẹo đâu ạ.”
“Vậy cũng phải cẩn thận, lưỡi dao của ông ấy có sạch không, có bị rỉ sét không, có cần phải đi tiêm phòng uốn ván không?”
Kha Cảnh càng nói càng cau chặt mày lại. Hứa Giai Ninh bật cười, đang định an ủi cô ấy thì đã nghe thấy Quý Minh Viễn ở một bên nói: “Đề phòng vạn nhất, vẫn là đi tiêm đi.”
Hứa Giai Ninh: “…”
Quý Minh Viễn lại bổ sung: “Tôi sẽ đi cùng em.”
*
Sau khi quyết định xong, mọi người liền trở về khách sạn trước.
Vốn dĩ Kha Cảnh muốn đi an ủi Hứa Giai Ninh, nhưng vì cả buổi sáng mọi người lo lắng căng thẳng, lúc này đều đã sa sút tinh thần nên đành thôi.
Ăn xong bữa trưa, mọi người về phòng nghỉ ngơi. Còn Hứa Giai Ninh và Quý Minh thì rời khách sạn, chuẩn bị đến bệnh viện.
“Thầy Quý, vết thương này không sâu, chắc không sao đâu ạ. Thầy cũng mệt cả buổi sáng rồi, vẫn là về nghỉ ngơi đi.”
Không có Kha Cảnh ở đây, Hứa Giai Ninh liền nài nỉ Quý Minh Viễn, ai ngờ anh không chút dao động.
“Tiêm xong thì về nghỉ ngơi, tôi đã hỏi trưởng ban Hách, gần đây có bệnh viện.” Ngừng một chút, anh lại nói: “Đừng lo, tôi đã tra qua rồi, không đau lắm đâu.”
Hứa Giai Ninh: “…”
Không phải cô sợ tiêm bị đau…
Thôi được rồi, cô nghe nói tiêm uốn ván phải kiểm tra da trước, cái đó có lẽ sẽ đau đi. Quan trọng hơn là, cô đột nhiên không biết phải đối mặt với Quý Minh Viễn như thế nào. Hình như sau khi cô được cứu, anh liền có gì đó không đúng. Cô cũng không biết phải nói chuyện với anh thế nào nữa.
Ở phía trước, bóng lưng của Quý Minh Viễn đã đi xa, anh đang gọi xe.
Hứa Giai Ninh vùng vẫy vô ích, chỉ có thể đi theo.
*
Vì là buổi trưa nên trong bệnh viện khá ít người.
Hứa Giai Ninh rất nhanh đã tiêm xong, không hề đau như tưởng tượng. Bác sĩ yêu cầu cô quan sát trong vài phút cho nên cô ngồi trên băng ghế bên ngoài, chờ Quý Minh Viễn đi thanh toán.
Không bao lâu sau Quý Minh Viễn đã trở lại, nhìn thấy cô ngồi ở đó, sắc mặt có chút tái nhợt, anh hỏi: “Thế nào rồi?”
“Tiêm xong rồi ạ, vẫn ổn, bác sĩ nói phải quan sát một chút mới được rời đi.”
“Cũng được, vậy thì đợi một lát.” Quý Minh Viễn nói xong, ngồi xuống một bên.
Hứa Giai Ninh nhìn phiếu thanh toán trong tay anh, trong lòng hơi do dự không biết có nên cảm ơn không. Theo như cô thấy thì đây là vấn đề về phép lịch sự, nhưng theo Quý Minh Viễn thì nó dường như là một chuyện khiến người ta tức giận?
Hứa Giai Ninh thật sự không hiểu.
“Thầy Quý…”
Cô ngập ngừng mở miệng, chỉ gọi anh một tiếng, liền bị anh chặn lại.
“Nếu muốn nói cảm ơn thì miễn đi.”
Hứa Giai Ninh: “…”
Đột nhiên cô cảm thấy vô cùng ủy khuất. Dù thế nào thì hôm nay cô cũng đã bị hoảng sợ, anh không an ủi cô thì cũng không cần phải đối xử với cô như vậy đi. Nhưng suy nghĩ lại, cô có tư cách gì để nhận được sự thương xót từ anh chứ? Cho dù chỉ là một chút?
Biết tâm bệnh cũ của mình lại tái phát, Hứa Giai Ninh lập tức làm cho bản thân trấn tĩnh lại.
*
Quý Minh Viễn có thể cảm nhận được sự trầm mặc của Hứa Giai Ninh, trong lòng anh cũng có chút hối hận vì vừa rồi đã nói không suy nghĩ. Nhưng nếu hỏi anh đang nghĩ gì vào lúc này, ngay cả chính anh cũng không thể nói rõ.
Chính xác mà nói, từ lúc nhận được cuộc gọi đó của Hứa Giai Ninh, tâm trí anh liền bị cuốn vào một vòng xoáy không thể giải thích được. Anh vừa nghĩ đến việc cứu cô, lại vừa dâng lên một cảm xúc phức tạp ở trong lòng: Lo lắng, nôn nóng, bận tâm.
Là một học sinh cũ, anh có cảm xúc này cũng là điều bình thường. Nhưng nó cuộn trào quá mãnh liệt khiến anh cảm thấy có gì đó không đúng. Có phải anh đã quá quan tâm để ý đến Hứa Giai Ninh rồi không?
Buổi sáng ngồi trên xe, anh vừa sắp xếp xong mạch suy nghĩ, kết quả chưa đầy một tiếng đồng hồ, anh đã tự vả vào mặt mình. Quý Minh Viễn biết anh không thể lừa gạt chính mình được nữa rồi, những bước chân tiến về phía cô trong vô thức, ánh mắt nhìn cô, những suy nghĩ về cô từ sâu trong lòng anh đều đã chứng minh anh không còn cách nào thờ ơ, không chút động lòng với cô gái này được nữa.
Cách nói này đã được coi là khách sao rồi. Anh cảm thấy cô đã bắt đầu ảnh hưởng đến thần kinh của anh, hơn nữa anh còn không thể phản kháng.
Nhưng điều này đại diện cho cái gì? Lẽ nào đây chính là thích?
Quý Minh Viễn muốn thử cố gắng nhớ lại cảm giác của mình khi ở bên Trì Táp trước kia, nhưng hồi lâu vẫn không có đầu mối.
*
Nếu như có thể, Quý Minh Viễn tuyệt đối không muốn đi đến bước này. Nhưng mọi chuyện tiến triển đến hiện tại, dường như đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của anh nữa.
Thở ra một hơi dài, anh nhìn Hứa Giai Ninh.
“Hứa Giai Ninh, những lời tôi muốn nói tiếp theo đây, hy vọng em đừng cảm thấy kinh ngạc.” Hứa Giai Ninh vừa mới bình tĩnh lại, nghe xong câu này, cảm xúc lại một lần nữa dao động. Cô khẽ mím môi nói: “Thầy nói đi.”
Quý Minh Viễn im lặng vài giây.
“Trước đây tôi từ chối tình cảm của em, ngoài việc muốn em chăm chỉ học tập ra, quả thực tôi cũng không có suy nghĩ đó với em. Đây là tiêu chuẩn đạo đức cơ bản của người làm nghề giáo, tôi cần phải tuân theo.”
“Nhưng hiện tại, có thể suy nghĩ của tôi đã thay đổi rồi.”
“Có lẽ tôi cũng đã nảy sinh tình cảm với em, rất xấu hổ, nhưng đây là sự thật.”
“Tôi không thể xác định được đây có phải là đáp án mà em muốn không, nhưng Hứa Giai Ninh, tôi không thể lừa gạt em thêm nữa, đây là điều tôi thực sự nghĩ tới trong lúc này.”
Hứa Giai Ninh: “…”
Bên tai dường như vang lên tiếng nổ đùng đoàng, Hứa Giai Ninh cứ ngẩn ngơ như vậy rất lâu. Đợi đến khi hiểu ra lời của Quý Minh Viễn, cô liền đứng bật dậy khỏi băng ghế, nhìn anh với vẻ mặt không thể tin được.
Quý Minh Viễn gần như dùng một hơi nói hết những lời đó, thấy phản ứng của cô, cuối cùng anh cũng cảm thấy có chút đường đột. Nhưng chuyện đã đến nước này, không còn đường trở về nữa rồi.
“Nếu em không cần câu trả lời của tôi nữa, vậy thì coi như tôi chưa từng nói những lời này. Nhưng nếu em vẫn kiên trì với suy nghĩ ban đầu, vậy thì, em có thể cho tôi chút thời gian không…” Quý Minh Viễn đứng lên, nhìn thẳng vào Hứa Giai Ninh: “Để tôi suy nghĩ thật kỹ.”
“Nếu em xác định đây là điều em muốn, vậy thì tôi sẽ đáp ứng em.”
Tác giả có điều muốn nói:
Đây… Có được coi là tỏ tình không? Haha.
Pé Hoa Linh: Thầy Quý có thấy đau mặt không? Ngồi dịch chương này mà cứ nghe thấy tiếng bốp bốp chát chát của ai đó tự vả mặt ý:))))))
Danh Sách Chương: