• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

Nụ cười trên khuôn mặt Hứa Giai Ninh lập tức đông cứng lại. 

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tôi không biết, vừa rồi có một người tới. À, chính là cái người tên Hàn Dương. Hai người bọn họ nói một hồi liền cãi nhau, Hàn Dương nhất quyết muốn kéo tiểu Lâm đi, tiểu Lâm lại không muốn.”

Hàn Dương đến rồi? Hàn Dương chạy từ Lâm Thành qua đây sao?

Hứa Giai Ninh đột nhiên có dự cảm xấu, mặt cô hơi tái nhợt nhìn Quý Minh Viễn.

Quý Minh Viễn cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, anh gọi người phục vụ thanh toán rồi nói: “Đi, tôi qua xem với em.”

Trực giác của Hứa Giai Ninh không muốn để thân phận giáo viên của Quý Minh Viên tham dự vào, nhưng việc gấp phải tùy cơ ứng biến, cũng không thể lo quá nhiều nữa. 

“Vâng.”

*

Hai người nhanh chóng trở lại khu vực ăn uống.

Quả nhiên, bàn nổi bật nhất trong cả nhà hàng đó lúc này đang có rất nhiều người đứng quanh, những bàn bên cạnh cũng đã có người chú ý đến và nhìn sang. Hứa Giai Ninh đi đến cách đó không xa đã cảm nhận được bầu không khí căng thẳng giữa hai người bị vây quanh, cô bước nhanh tới, tách đám đông ra đi vào kéo Lâm Lạc.

“Mao Mao, có chuyện gì vậy?”

Lâm Lạc đang cắn răng chịu đựng quyết không buông lỏng, thấy Hứa Giai Ninh tới, mặt mày cô ấy dịu đi, mang theo chút ủy khuất: “Giai Ninh.”

Hứa Giai Ninh nắm lấy tay cô ấy, nhìn Hàn Dương: “Hàn Dương, anh có chuyện gì vậy? Sao lại chạy tới đây ầm ĩ rồi?” Hàn Dương nhìn thấy Hứa Gia Ninh cũng vô cùng kinh ngạc: “Cô đến cùng cô ấy sao?”


“Ừ, tôi đi cùng cô ấy, có vấn đề gì sao?”

Hàn Dương có chút cạn lời. 

“Cô có biết đây là bữa tiệc gì không? Sao cô lại cùng cô ấy đến chứ?”

“Đây có thể là bữa tiệc kiểu gì? Hầu hết những người ngồi đây đều là bạn học cũ của Lâm Lạc, giới thiệu một vài người bạn mới, cùng nhau ăn uống trò chuyện một chút, có gì không thoả đáng ư?”

Hàn Dương không ngờ Hứa Giai Ninh lại có một mặt miệng lưỡi khéo léo như vậy, giật mình vài giây, anh ta nói: “Cô không biết nội tình thì đừng tham gia náo nhiệt, những người này…” Anh ta chỉ vào mấy người Lâm Cơ: “Đều không yên phận!”

Lời này nói ra khiến cho những người khác có mặt đều không vui rồi. Trong số bọn họ không ít người đã từng hẹn hò yêu đương, cũng rất hiểu tâm trạng của Hàn Dương lúc này, nhưng mọi người đều là quang minh chính đại ngồi đây, cho dù có ý muốn làm quen con gái thì cũng không làm gì phạm pháp cả, dựa vào cái gì mà chỉ trích họ như vậy?

“Hàn Dương, chúng ta dù sao cũng được coi là bạn học cũ, nói như thế cũng không tốt đi?” Lâm Cơ đại diện lên tiếng, bày tỏ sự bất mãn của bọn họ.

Hàn Dương vừa nghe thấy liền muốn tiến lên tranh luận, lại bị Hứa Giai Ninh dùng cánh tay chặn lại.

“Hàn Dương, dù trong lòng anh bất mãn, nhưng nhất định phải làm ầm ĩ đến khó coi như vậy sao?”

Hứa Giai Ninh hỏi một cách bình tĩnh khiến cho Hàn Dương vốn đã mặt đỏ tía tai cảm thấy lúng túng khó xử.

“Hứa Giai Ninh, Lâm Lạc là bạn gái của tôi!”

“Anh còn biết tôi là bạn gái của anh sao?” Lâm Lạc kéo Hứa Giai Ninh ra phía sau mình, đối mặt với Hàn Dương: “Lúc anh vui vẻ anh anh em em với những cô gái khác, sao không nhớ tới tôi là bạn gái của anh? “

“Anh vui vẻ với ai?” Hàn Dương rất khó chịu: “Anh đã nói với em rồi, chỉ là vài người bạn thôi, em có thể đừng tóm chặt không buông như thế không?”

“Ồ, cho phép có mình bạn bè, lại không cho phép tôi có bạn bè sao?”

“Này có thể giống nhau sao? Anh là đàn ông anh biết, căn bản sẽ không có người đàn ông nào đơn thuần muốn làm bạn với em!”

“Vậy anh xác định có người phụ nữ muốn đơn thuần làm bạn với anh ư? Hàn Dương, có phải anh nghĩ phụ nữ quá thuần khiết? Hay anh căn bản chỉ là cố ý giả bộ hồ đồ?”

“Anh…”

Lâm Lạc ép sát từng bước khiến cho Hàn Dương cuối cùng không thể phân biện được. Nhìn vẻ mặt xem náo nhiệt của những người xung quanh, anh ta vùng vẫy vài giây, cúi đầu xuống, nắm lấy tay Lâm Lạc, nói: “Mao Mao, coi như anh sai rồi. Tối hôm đó cô ấy thực sự tranh cãi với bạn trai uống say, gọi điện bảo anh đến đón. Em nói xem, anh cũng không thể để một cô gái một mình không quan tâm đúng không? Anh đã giải thích với em bao nhiêu lần rồi, thật sự không có gì cả.”

Lâm Lạc né tránh tay anh ta, vẻ mặt lạnh nhạt trước giờ chưa từng có: “Cô ta có bạn cùng phòng và bạn trai, tại sao cứ phải gọi điện cho một người bạn nam giới không thân quen? Hơn nữa, cô ta bảo anh đi anh liền đi à? Anh không biết thử liên lạc với bạn trai và bạn cùng phòng của cô ta trước sao? Anh không biết phải tránh sự nghi ngờ, hay là anh căn bản không muốn tránh?”

Ánh mắt của Lâm Lạc quá sắc bén, Hàn Dương tựa như bị lột bỏ tất cả lớp ngụy trang ngay lập tức. Chợt không biết phải nói gì, anh ta thu tay về.

*

Sự im lặng của Hàn Dương đã thúc đẩy sự kiêu căng của Lâm Cơ. Vốn dĩ đã không vừa mắt anh ta, lúc này không đổ thêm dầu vào lửa còn chờ đến bao giờ.

“Người anh em, cậu được đấy, lại đi cạy góc tường của người khác, chân đạp hai thuyền, lợi hại nha!” Quả nhiên, Lâm Cơ vừa nói xong, ánh mắt Lâm Lạc càng thêm sự phẫn nộ, Hàn Dương bên này cũng nổi lên cơn thịnh nộ.

“Cậu nói ai chân đạp hai thuyền?”

“Nói cậu đấy, sao nào?”

Lâm Cơ bày ra dáng vẻ không sợ hãi, chuẩn bị tiến lên phía trước. Kết quả vừa bước được một bước đã bị một người dùng cánh tay chặn lại. Lâm Cơ nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, có chút không kiên nhẫn: “Anh là ai?”

Gần như cùng lúc đó, Hàn Dương bên kia cũng kinh ngạc kêu lên: “Thầy Quý!”

Ở Tây Đại, có thể nói là không ai không biết Quý Minh Viễn.

*


Quý Minh Viễn khẽ gật đầu với anh ta rồi nhìn Lâm Cơ nói, anh mắt mang theo hàm ý: “Xem người ta cãi nhau hăng say như vậy cũng không tốt đi?” 

Lâm Cơ: “… Là cậu ta mắng chúng tôi trước!”

Nhìn bề ngoài khí thế như vậy, kì thực trong giọng nói của Lâm Cơ đã yếu đi vào phần. Có lẽ do vừa thoát khỏi thân phận học sinh chưa đầy một năm nên nghe thấy chữ “thầy” này trong mắt anh ta vẫn có một loại sợ hãi tự nhiên, huống hồ người đàn ông này còn có điệu bộ “đến không có ý tốt” khiến người ta không dám dễ dàng chọc vào.

Nhìn nhau một lúc, Lâm Cơ hèn nhát giả vờ uống nước rồi lùi lại một bước.

Quý Minh Viễn phớt lờ anh ta, quay sang Hàn Dương.

“Cậu còn định tiếp tục sao?”

Hàn Dương không nói gì, chỉ nhìn Lâm Lạc. Nhưng mà Lâm Lạc quay mặt đi, không quan tâm đến anh ta. Hai người giằng co vài giây, cuối cùng vẫn là Hứa Giai Ninh bất đắc dĩ phải tiến lên.

“Cũng không còn sớm nữa, về khách sạn trước rồi nói. Đừng để đứng một hồi lại kinh động đến bảo vệ.”

Hứa Giai Ninh nói xong liền hỏi ý tứ của Lâm Lạc, thấy cô ấy không phản đối liền nhìn Quý Minh Viễn. 

“Cũng được, em đưa Lâm Lạc ra ngoài trước đi, ở bên ngoài chờ tôi.”

“Vâng ạ.”

Hứa Giai Ninh nhanh chóng nhặt túi xách của hai người lên, ra hiệu cho Lâm Cơ rồi kéo Lâm Lạc rời đi.

Hàn Dương bên này thấy Lâm Lạc rời đi cũng muốn đi theo, nhưng còn chưa kịp di chuyển đã bị Quý Minh Viễn gọi lại.

“Cậu đi với tôi.” Quý Minh Viễn nói với anh ta.

*

Vừa ra khỏi nhà hàng, Lâm Lạc liền xin lỗi Hứa Giai Ninh: “Xin lỗi Giai Ninh, lại để cậu xem trò cười rồi.”

Bây giờ Hứa Giai Ninh đã hiểu đại khái giữa cô ấy và Hàn Dương xảy ra chuyện gì rồi, trong lòng cô thở dài một hơi, nói: “Mao Mao, trước đây tớ đã từng nhắc nhở cậu, đừng ép bản thân làm những việc mình không muốn chỉ vì tức giận với Hàn Dương. Như vậy không chỉ cậu không vui mà tất cả những người đến tham gia bữa ăn hôm nay đều không vui.”

Thực ra Hứa Giai Ninh còn muốn nói, người cô ấy nên xin lỗi nhiều hơn không phải là cô, mà là tám nam sinh đã đến buổi họp mặt hôm nay, suy cho cùng họ cũng là người ngoài, không nên gánh chịu điều này thay cho cô ấy. Nhưng nghĩ đến tâm trạng của Lâm Lạc, cô lại nuốt những lời này trở lại.

“Tớ biết. Thật ra tớ thực sự muốn đến để làm quen với nhiều người hơn, tớ nghĩ nếu như có người tốt hơn Hàn Dương, vậy thì tớ không cần phải dây dưa kéo dài với anh ta như thế nữa. Nhưng Giai Ninh à, không có, thực sự là không có người ấy. Cậu có thể hiểu được cảm giác tuyệt vọng này không?”

Đương nhiên cô có thể! Cô lựa chọn đến đây không phải vì ôm cùng một suy nghĩ đó sao. Chỉ là vật tham chiếu của cô ưu tú hơn Hàn Dương gấp trăm lần, thậm chí cô còn không muốn nhắc tên hai người cùng nhau. “Mao Mao, có lẽ Hàn Dương đối xử với cậu tốt, quan tâm, tỉ mỉ, chu đáo. Nhưng phần tốt đẹp ấy, anh ta cũng có thể không chút do dự dành cho người khác. Nếu như cậu không thể chấp nhận được kiểu đàn ông dịu dàng ấm áp với tất cả mọi người này, thì hãy dứt khoát ra quyết định đi.”

Trong đôi mắt đỏ của Lâm Lạc hiện lên một tia mờ mịt.

“Nhưng liệu tớ có thể tìm được người đối xử tốt với tớ như vậy nữa không? Tớ tự biết bản thân mình tính khí kém, nóng nảy, lại hay cáu gắt. Từ bé đến giờ, chỉ có hai người có thể chịu đựng được tớ, một người là Hàn Dương, người kia là cậu. Giai Ninh, thực ra tớ rất tự ti, không còn lòng tin vào bản thân nữa rồi.”

Nếu như trước đây có người nói với cô là Lâm Lạc, người kiêu hãnh như công chúa ấy cũng sẽ có loại cảm giác tự ti này, Hứa Giai Ninh sẽ không bao giờ tin. Nhưng mà lúc này nghe Lâm Lạc bộc bạch nỗi lòng, cô chợt hiểu ra, mỗi người đều có điểm yếu nhất định của riêng mình, giống như một cái bẫy do thượng đế sắp đặt trước vậy, ai cũng không thể thoát ra: “Có thể, cậu phải có lòng tin.”

Hứa Giai Ninh vô cùng kiên định trả lời Lâm Lạc. 

Lâm Lạc nhìn cô, giọt nước mắt cố nhịn bấy lâu nay cuối cùng cũng rơi xuống.

“Cảm ơn cậu, Giai Ninh.”

*

Ở bên này, trong khi Hứa Giai Ninh an ủi Lâm Lạc, Quý Minh Viễn cũng đã cùng Hàn Dương làm rõ nguyên nhân anh ta cãi nhau và chiến tranh lạnh với Lâm Lạc. Thật ra rất đơn giản, chỉ là vì Hàn Dương nửa đêm lái xe đến đón một bạn học nữ say rượu trở về trường. Tất nhiên, Lâm Lạc cũng không phải hoàn toàn cố tình gây sự: Bạn học nữ này là bạn gái cũ của Hàn Dương.

Vừa rồi Quý Minh Viễn cũng đã nghe thấy lời tố cáo của Lâm Lạc nên anh liền hỏi: “Lúc cậu đón cô ấy về, có biết nguyên nhân cô ấy uống say không?”


“Biết chứ ạ, không biết thì không thể đi đón sao?” Hàn Dương có chút ủy khuất. 

Quý Minh Viễn: “…” Tất nhiên có thể, nhưng vào lúc này, cậu gọi cho bạn trai của cô ấy có lẽ sẽ tốt hơn.” Ngừng lại một lát: “Suy cho cùng, có những sự tổn thương không phải cậu có thể an ủi được, cho dù có tồn tại mối quan hệ cậu với cô ấy trước đây. “

Hàn Dương: “…” Đột nhiên có cảm giác lúng túng như bị chọc thủng lớp ngụy trang vậy. 

“Thầy Quý, em cũng không có ý gì khác. Em chỉ là, em chỉ là có chút không thể chịu được khi nghe thấy cô ấy khóc như thế. Người bạn trai kia cũng không tốt với cô ấy, căn bản không phải thực sự thích cô ấy!”

Hàn Dương rất nghiêm túc thanh minh cho bản thân, nghĩ mình có lý, nhưng lại phát hiện ra Quý Minh Viễn căn bản không chút dao động.

“Hàn Dương, là người ngoài, lý do duy nhất để cậu đi đón cô ấy chính là đảm bảo an toàn cho cô ấy. Đương nhiên, từ góc độ của bạn bè, cậu có thể an ủi cô ấy đừng buồn, nhưng cũng phải có giới hạn. Tình cảm của cô ấy với bạn trai hình như không phải là chuyện cậu nên quan tâm.” 

Hàn Dương không hiểu:” Em không có ý can dự vào tình cảm của họ, em chỉ xuất phát từ góc độ của một người bạn mà làm chuyện này thôi! Thầy Quý, chuyện này thật sự không có phức tạp như vậy! Nếu như bạn gái cũ của thầy sắp bước vào hố lửa, thầy sẽ vì cái gọi là cấm kỵ này mà không nhắc nhở cô ấy một tiếng sao?”

Quý Minh Viễn tựa như bị hỏi cứng họng, suy nghĩ một lúc, anh trả lời: “Tôi sẽ làm, nhưng sự can thiệp chỉ giới hạn trong phạm vi bạn bè bình thường. Còn cậu dường như đã coi việc này như chuyện của chính mình mà làm rồi.”

“Vượt quá giới hạn rồi, Hàn Dương.”

Hàn Dương: “…”

Giới hạn! Đây là chỗ anh ta và Lâm Lạc tranh luận nhiều nhất, cũng là chỗ anh ta cảm thấy khó hiểu nhất. Cái anh ta gọi là ranh giới giữa nam và nữ căn bản khác với những gì Lâm Lạc mong muốn! Tất nhiên, không thể phủ nhận lòng thương tiếc dành cho bạn gái cũ đã khiến anh ta quả thực đặt quá nhiều tâm sức vào chuyện này. Nhưng người anh ta yêu nhất vẫn là Lâm Lạc mà, điểm này không có gì để nghi ngờ cả! Lúc đầu khi nghe nói cô muốn đi tham gia họp lớp, anh ta đã tức giận muốn nổ tung luôn rồi, đến thí nghiệm cũng không làm nữa, vội vàng mua vé tàu cao tốc đến Vũ Thành để ngăn cản cô ấy. Trên đường đến còn nghĩ phải nói chuyện với cô ấy thật tốt, kết quả không ngờ vẫn làm mọi chuyện hỏng bét.

Nhớ lại ý định ban đầu và cảnh cãi nhau trong nhà hàng vừa rồi, Hàn Dương vô cùng ảo não ôm đầu ngồi xổm xuống.

Quý Minh Viễn thấy anh ta như vậy liền biết không thể nói rõ ràng trong một thời gian ngắn rồi. Khẽ thở dài, anh nói: “Quên đi, đừng nói nữa, trở về trước đã.”

*

Khi hai người quay lại cửa nhà hàng, Hứa Giai Ninh đã dỗ xong Lâm Lạc, thấy họ quay lại, cô liền hỏi Quý Minh Viễn: “Thế nào rồi ạ?”

“Muộn rồi, về khách sạn trước đã. Tối nay Hàn Dương sẽ ở đây, sáng mai ngồi tàu cao tốc trở về Lâm Thành.” Khi Quý Minh Viễn nói câu này, Hàn Dương đặc biệt chú ý đến biểu hiện của Lâm Lạc, thấy cô ấy không có phản ứng gì, anh ta khó tránh khỏi có chút thất vọng.

“Được ạ, vậy chúng ta đi thôi, để em gọi xe.” Hứa Giai Ninh dàn xếp nói, lấy điện thoại từ trong túi ra.

“Chờ một chút, tôi gọi cho bạn một cuộc đã, xem xem cậu ấy có sắp xếp gì.”

Quý Minh Viễn nói rồi đi sang một bên để gọi điện. Hứa Giai Ninh lúc này mới nhớ ra anh đến đây cùng người khác.

Bên này, Quý Minh Viễn rất nhanh liền gọi cho Thành Tiểu Kha. Đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai trả lời. Khi anh cúp máy định gọi lại lần nữa thì thấy một người bước ra khỏi quán bar, nhìn dáng người đúng là Thành Tiểu Kha.

Quý Minh Viễn vội vàng giơ tay lên gọi anh ta một tiếng, Hứa Giai Ninh nghe thấy cũng đưa mắt nhìn theo.

Hứa Giai Ninh: “…!!!!”

Người bạn đi cùng anh, vậy mà lại là người đàn ông mặc đồ trắng lúc trước cô vô tình chặm mặt đó!




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK