• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Hoa Linh Linh

Quý Minh Viễn thấy cô như vậy, đầu mày anh hơi cau lại, hỏi: “Sao thế, xảy ra chuyện gì rồi?”

Hứa Giai Ninh thở hắt một hơi, nói: “Thầy Quý, anh rút lui khỏi nhóm dự án rồi sao?”

Là vì cái này? Quý Minh Viễn đỡ cô, nói: “Cũng không được coi là rút hẳn, chỉ là tạm thời đi bận việc khác, cần thiết vẫn sẽ quay lại.”

Hứa Giai Ninh tiêu hoá hàm ý trong câu nói này của anh một chút: “Vậy anh sẽ ở lại Yên Thành luôn ạ?”

Lúc này Quý Minh Viễn mới hiểu ra cô vội vàng chạy tới là vì chuyện gì, anh sững sờ giây lát, rồi cười nói: “Không, vẫn phải đi Lâm Thành với các em. Trung Quản Viện có một dự án mở gấp ở bên đó, đang cần người nên anh qua giúp đỡ.” Anh hơi dừng lại: “Sao, em sợ anh không đi nữa à?”

Hứa Giai Ninh có chút xấu hổ, nhưng không thể sánh được với niềm vui khi biết anh vẫn sẽ đến Lâm Thành, cô mím nhẹ môi, nói: “Đúng thế, em sợ anh không đi nữa.” Cô thu hết can đảm nhìn anh. “Lúc trước là anh nói muốn cùng em trở về Lâm Thành, không thể nói không giữ lời được.”

Đó là lúc còn ở Vũ Thành, anh đã nói những lời ấy. Hiện tại qua nhiều ngày như vậy rồi, dù có thay đổi thì cũng là điều bình thường. Nhưng cô muốn lấy nó làm cái cớ, chính là điển hình của việc được chiều sinh kiêu.

Sao Quý Minh Viễn có thể không nghe ra, anh ý vị sâu xa mà nhìn cô. 

Kì thực Quý Minh Viễn không nhất định phải đi Lâm Thành, nhưng nghĩ đến tình cảm với Hứa Giai Ninh còn chưa ổn định nên anh vẫn quyết định đi cùng cô. Chuyện đến hiện tại, không thể nói là không hối hận vì lúc đó đã vội vàng rời khỏi Lâm Thành nữa rồi. May mà Trung Quản Viện có phân viện ở Lâm Thành, ban đầu anh vốn được đặc biệt mời tới, qua giúp đỡ cũng là chuyện bình thường.

“Anh có lúc nào nói lời không giữ lời rồi, ngược lại là em…” Quý Minh Viễn liếc nhìn cô một cái, dừng ở đó. 

Hứa Giai Ninh cứng họng. Kể từ tối hôm đó, thái độ của Quý Minh Viễn đối với cô có chút thay đổi nhỏ. Trước đây đều là anh bao dung cô hơn một chút, rất nhiều chuyện sẽ không so đo tính toán với cô. Nhưng hiện tại… Anh dường như đã trở nên hơi nhỏ mọn rồi? Rất nhiều chuyện trước đây không nói, bây giờ đều sẽ được nhắc lại. 

Hứa Giai Ninh hiểu dụng ý của anh, là sợ nếu không nói rõ mọi chuyện có thể sẽ nảy sinh hiểu nhầm, suy cho cùng thì chuyện không thể xem nhẹ nhất giữa hai người chính là hiểu nhầm. Nhưng đôi khi Hứa Giai Ninh cũng cảm thấy, người này chính là cố ý, mượn việc khiến cho cô cảm thấy có lỗi để chặn lời cô, sợ cô không cẩn thận sẽ lại phát điên. Có lúc Hứa Giai Ninh không khỏi nghĩ, tình yêu này, cô và anh trải qua cũng không thật dễ dàng. “Không có chuyện gì nữa rồi, thầy Quý, anh bận việc của anh đi.”

Hứa Giai Ninh áy náy nói xong câu này rồi nhanh chóng chuồn đi.

Quý Minh Viễn muốn gọi cô lại nhưng căn bản không kịp. Nhìn bóng lưng mảnh khảnh vội vàng chạy trốn đó, người đàn ông không nhịn được khẽ mỉm cười.

*

Sau khi bộ ủy mở tiệc chiêu đãi xong, nhóm người Tây Đại lên đường trở về Lâm Thành.

Giống như lúc đến, nhóm người ngồi tàu cao tốc. Nhưng vì vé không dễ mua nên ghế của bốn người bị rải rác ở hai toa. Hứa Giai Ninh, Lâm Lạc và Kha Cảnh ở một toa, Quý Minh Viễn ở một toa. Trong đó, Hứa Giai Ninh và Lâm Lạc ngồi cạnh nhau, ghế của Kha Cảnh cách bọn họ một lối đi.

Khi nhận được vé, không phải Lâm Lạc chưa từng do dự qua, hay là chủ động hào phóng chút, đổi ghế với thầy Quý? Chỉ là lời này của cô ấy còn chưa kịp nói ra đã bị Hứa Giai Ninh nhìn thấu ý đồ, nhanh chóng ngăn cô ấy lại. Cô còn chưa đến mức tách khỏi Quý Minh Viễn một khắc đã không chịu nổi. Hơn nữa, Kha Cảnh vẫn còn đang ở bên cạnh nữa. 

Hứa Giai Ninh vẫn chưa biết là Kha Cảnh đã biết chuyện cô và Quý Minh Viễn ở bên nhau, cho nên cũng cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể khi ở trước mặt cô ấy. Không ngờ Kha Cảnh bên này sớm đã có suy nghĩ, nhân lúc Lâm Lạc đang ngủ, cô ấy quay đầu qua thấp giọng nói chuyện với Hứa Giai Ninh.

“Giai Ninh. Chuyện của em và thầy Quý, cô đã biết rồi.”

Mấy ngày nay đi cùng nhau, sao Kha Cảnh có thể không nhìn ra sự thu liễm của Hứa Giai Ninh khi ở trước mặt mình. Đến sau này, ngay cả bản thân cô ấy cũng cảm thấy hơi áy náy, như thể bị buộc phải làm cái bóng đèn vậy. Bây giờ nói rõ ra là muốn để Hứa Giai Ninh có thể thoải mái hơn chút khi ở trước mặt cô ấy. Không nghĩ tới Hứa Giai Ninh nghe lời này xong lại kinh ngạc trợn to mắt nhìn cô ấy, trên mặt viết đầy dòng chữ “Sao cô biết được vậy!”, Kha Cảnh không khỏi nở nụ cười.

Mặc dù lúc trước cô ấy đã từng để ý Hứa Giai Ninh, nhưng đó hơn nửa là vì cô là học trò của Uông Lão. Là một giáo viên trẻ dưới quyền Uông Lão, cô ấy cũng sẽ coi cô như một học trò mà đối xử. Trong mắt thầy cô, đây tất nhiên là một học sinh ngoan, chăm chỉ và siêng năng. Đó cũng chính là toàn bộ ấn tượng của cô ấy về Hứa Giai Ninh trước kia, nào có thể nghĩ tới, có một ngày trên người cô sẽ có thêm một cái mác, đó là bạn gái của Quý Minh Viễn. 

Quý Minh Viễn này Kha Cảnh rất quen thuộc. Kể ra hai người cũng được coi là đồng môn, trước kia lúc cô đến Stanford làm sinh viên trao đổi, giáo sư hướng dẫn cô chính là giáo viên hướng dẫn tiến sĩ của Quý Minh Viễn lúc đó. Bởi vì có tầng quan hệ này nên khi ở trong đoàn đội của Uông Lão, hai người làm việc với nhau rất tốt. Đương nhiên, có lẽ còn có một lý do khác, đó là cả hai đều không phải là người nhiều chuyện. 

Về Quý Minh Viễn, mặc dù rất quen thuộc, nhưng Kha Cảnh chẳng thể tính là hiểu rất rõ anh. Là một học giả trẻ trở về từ nước ngoài, Quý Minh Viễn rất coi trọng quyền riêng tư cá nhân, tất cả chủ đề nói chuyện với cô ấy khi ở trường đều chỉ giới hạn trong công việc, đây cũng là một mặt khiến cô ấy không có cách nào động chạm đến việc riêng tư của anh. Nhưng hiểu biết của cô ấy về người này vẫn được coi là có, tuy nhiên vì không thể hiểu toàn diện, cho nên khó tránh khỏi có chút sai sót.

Theo Kha Cảnh thấy, Quý Minh Viễn thân là một người đàn ông, hơn nữa còn là người đàn ông có sự nghiệp thành công và ngoại hình lý tưởng, có lẽ nên thích kiểu phụ nữ gần giống anh. Mà cho dù Giai Ninh cũng rất ưu tú, nhưng so với Quý Minh Viễn thì vẫn kém anh rất nhiều. Có điều ngày hôm đó sau khi nghe những lời ấy của Quý Minh Viễn, Kha Cảnh cảm thấy, có thể cô vẫn chưa quá hiểu Hứa Giai Ninh. Cô sinh viên này, đến cùng có sức hút như thế nào đây?

Kha Cảnh không khỏi thích thú quan sát Hứa Giai Ninh. Một cô gái trắng nõn sạch sẽ, xinh đẹp đáng yêu. Là gương mặt có thể thu hút ánh mắt của phái mạnh, nhưng đối với Quý Minh Viễn mà nói, khẳng định còn có những điểm hơn người khác.

Hứa Giai Ninh thấy Kha Cảnh cứ nhìn mình chằm chằm liền có chút không thoải mái. “Cô Kha, có phải cô cảm thấy em và thầy Quý không xứng đôi không?” Kì thực Hứa Giai Ninh muốn hỏi có phải tổ hợp này của bọn họ rất khiến người ta sốc đến rớt mắt hay không, nhưng khi hỏi ra không biết tại sao lại thành như vậy. Đây có lẽ là tiếng lòng của cô?

Kha Cảnh nghe thấy cô nói thế liền giật mình, nói: “Là cô đã tạo cho em loại nhầm tưởng này sao?” Cô ấy hơi ngừng lại, không đợi cô trả lời, đã lại lập tức nói:” Nếu phải thì cô muốn xin lỗi em.” 

Hứa Giai Ninh có chút mờ mịt nhìn cô ấy. 

“Nói thế này đi, Giai Ninh, giữa em và thầy Quý chắc chắn có khoảng cách, đây là sự thật khách quan tồn tại. Nhưng không ai có thể dùng loại sự thật này để đánh giá liệu em và thầy ấy có xứng đôi hay không. Ngược lại là bản thân em, một khi em có loại suy nghĩ này… Hoặc là hoài nghi, vậy thì em đã không xứng với thầy ấy.” Kha Cảnh thong thả nói: “Bởi vì trong lòng thầy Quý chắc chắn sẽ không có những nghi ngờ như vậy. Thầy ấy rất kiên định.”

Hứa Gia Ninh phải mất một lúc lâu mới hiểu được những lời Kha Cảnh nói, trong lòng cô có cảm giác như đã sáng tỏ thông suốt.

“Cảm ơn cô Kha, em sẽ không bao giờ nghĩ như vậy nữa.” Cô sẽ không có chút nghi ngờ nào về bản thân nữa. 

Kha Cảnh mỉm cười, đột nhiên ôm trán, tò mò nói: “Cô thật sự vẫn rất muốn biết câu chuyện của em và thầy Quý nha.”

Hứa Giai Ninh: “… Cô muốn bây giờ em kể cho cô nghe sao?”

“Không.” Kha Cảnh lắc đầu: “Da mặt em mỏng như vậy, chắc chắn không nói ra nổi.” Ngừng một chút: “Thế này đi, em viết mail cho cô, cô sẽ coi như đọc tiểu thuyết?”

Hứa Giai Ninh: “…” Cô Kha à, thôi đi. Mượn lời của Lâm Mao Mao mà nói thì cô là một cô gái khoa học thẳng ngốc nghếch, thư tình còn không viết được, nói gì đến viết tiểu thuyết?

Kha Cảnh nhìn vẻ mặt lúng túng của cô liền không nhịn được cười lên, cười rất vui vẻ sảng khoái. Ôi, tiểu Giai Ninh thật là hài hước thú vị. Cô ấy có chút hiểu Quý Minh Viễn rồi. 

*

Chiều tối, tàu đến nơi. Nhóm người đẩy hành lý ra ngoài, gặp nhau ở cổng nhà ga. 

Quý Minh Viễn chưa đợi bao lâu đã thấy Hứa Giai Ninh chạy ra khỏi cổng như lánh nạn. Anh vội vàng tiến lên đón, giúp cô cầm vali hỏi: “Sao thế?”

Hứa Giai Ninh lắc lắc đầu, thật lâu sau mới ổn định lại nhịp thở, trong lòng nói: Quá đáng sợ rồi. Vừa rồi ở trên tàu, Kha Cảnh cứ như bật mở một công tắc nào đó, không ngừng trêu chọc cô. Loại tính cách tinh nghịch ranh mãnh này cô ấy rất ít khi thể hiện hoặc chưa từng thể hiện ra ngoài, một người phụ nữ nhìn dịu dàng đoan trang như vậy, sao phát điên lên có thể kinh khủng như thế chứ!

Hứa Giai Ninh không khỏi rùng mình.

Quý Minh Viễn bên này thấy vẻ mặt Hứa Giai Ninh vẫn được coi là bình thường liền không hỏi thêm nữa. Thấy Kha Cảnh và Lâm Lạc ra khỏi cổng, anh giơ tay về phía họ.

Ở trước mặt Quý Minh Viễn, Kha Cảnh tự nhiên khôi phục lại vẻ bình thường. Cô ấy cười nhìn Hứa Giai Ninh bị mình trêu đùa đến phát sợ, nói: “Về thế nào đây? Tách ra hay là…”

“Cùng nhau đi, gọi một xe, đưa bọn họ về trường trước.”

Quý Minh Viễn không chút cố kỵ nói, Kha Cảnh cũng không trêu đùa nhiều nữa, gật đầu đồng ý.

Nhóm người đi bộ đến khu vực chờ taxi, Hứa Giai Ninh nhân cơ hội đi tới bên cạnh Lâm Lạc. Vừa rồi lúc xuống tàu, để trốn Kha Cảnh, cô đã vứt Lâm Lạc lại mà bỏ chạy. Lúc này vẻ mặt Lâm Lạc ngưng trọng, cô còn tưởng cô ấy đang không vui. 

“Mao Mao, vừa rồi tớ có chút chuyện nên đi trước một bước.”

Hứa Giai Ninh giải thích, nhưng Lâm Lạc lại chỉ gật đầu một cách hờ hững. Hứa Giai Ninh còn đang cảm thấy kỳ lạ thì đã thấy cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía sau, cô nhìn theo ánh mắt của Lâm Lạc, sau đó nhìn thấy một người quen – Hàn Dương.

*

Nhìn thấy anh ta, cuối cùng cô cũng hiểu ra được sự lơ đễnh của Lâm Lạc từ đâu tới.

Một tay kéo lấy bé hồng của cô ấy, Hứa Giai Ninh gọi hai người đang đi phía trước lại: “Thầy Quý, cô Kha, Hàn Dương ở đằng kia.”

Lâm Lạc còn chưa nghĩ xong có cần để ý đến Hàn Dương hay không, thấy Hứa Giai Ninh tự ý thông báo cho hai giáo viên, cô ấy liền có chút tức giận trừng mắt với cô. Hứa Giai Ninh tự nhiên biết mình đã chọc giận Lâm Lạc, nhưng vẫn nói: “Cũng phải cho anh ta biết cậu đã ra khỏi nhà ga rồi chứ, nếu không anh ta sẽ cứ đứng đợi ở đó mất. Sau này muốn đi cùng anh ta hay không thì tùy cậu.”

Lâm Lạc hết cách, chỉ đành nhìn Hàn Dương từ đầu bên kia chạy tới. 

Hàn Dương bên kia vừa nhìn thấy Lâm Lạc liền vui như nở hoa. Nhưng anh ta vẫn kiềm chế bản thân lại, chào Quý Minh Viễn và Kha Cảnh trước.

Thấy anh ta ở đây, Quý Minh Viễn và Kha Cảnh không hề cảm thấy ngạc nhiên.

“Đến đón tiểu Lâm à?” Là Quý Minh Viễn hỏi.

“Vâng, em đã gọi xe rồi, đang dừng ở bên kia. Thầy Quý, cô Kha, đi cùng bọn em luôn đi ạ.”

Quý Minh Viễn đương nhiên biết vì sao Hàn Dương lại đến, cho nên nhất thời không đáp ứng ngay. Ngược lại là Lâm Lạc, sau khi nghe Hàn Dương nói xong, cô ấy quả quyết nói: “Anh tự về đi, tôi đi cùng với nhóm Giai Ninh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK