Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
“Không có gì ạ.” Sau một hồi lâu trầm mặc, Hứa Giai Ninh nói: “Chỉ là vì người này quá xấu xa khốn nạn, đến mức cả nhà đều biết đức tính của anh ta cho nên em tự nhiên không muốn tiếp xúc với anh ta nhiều. Cũng không muốn để anh ta làm liên lụy đến người ngoài vô tội.”
Để tăng độ tin cậy cho câu nói này, Hứa Giai Ninh nói xong còn mỉm cười. Cô đâu biết nụ cười này vô cùng miễn cưỡng, một chút cũng không thể lừa gạt được Quý Minh Viễn.
Anh cau mày lại, vừa muốn nói thêm gì đó thì xe dừng lại, đến khách sạn rồi.
Hai người xuống xe đi vào khách sạn rồi lên thang máy. Khi thang máy đến tầng Hứa Giai Ninh ở, Quý Minh Viễn vẫn theo cô ra ngoài như mọi khi.
Lần nữa về đến trước cửa phòng, nghĩ tới xung đột lúc trước, Hứa Gia Ninh có chút lúng túng. Quý Minh Viễn lại rất bình tĩnh, hiển nhiên đạo hạnh cao hơn cô nhiều.
“Về phòng đi, hôm nay có chút mệt, buổi tối nhớ nghỉ ngơi sớm.” Anh nói.
“Vâng.” Hứa Giai Ninh đáp ứng nhưng lại không quay về phòng ngay, cô vẫn đứng yên tại chỗ, như thể muốn chờ anh đi trước.
Quý Minh Viễn không nhúc nhích, vẫn cúi đầu nhìn cô.
“Hứa Giai Ninh.” Anh đột nhiên gọi tên cô, để cô ngẩng đầu lên nhìn lại mình, trong đôi mắt đen láy ấy chứa đựng những tia lấp lánh, không biết là ánh sáng hay nước. Làm cho anh nhất thời hơi xuất thần.
“Hứa Giai Ninh.” Quý Minh Viễn hồi thần lại, gọi tên cô một lần nữa: “Đôi khi, tôi thực sự không biết phải làm sao với em.”
Hứa Giai Ninh: “…”
Hứa Giai Ninh không động đậy, ánh mắt cô khẽ thu lại, lộ ra một tia mờ mịt.
“Trước đây khi là giáo viên còn có thể ra lệnh cho em, hiện tại không có thân phận này nữa, tôi thật sự không biết phải gõ mở cánh cửa này như thế nào.”
“Trên phương diện tình cảm, kì thực tôi không được coi là người có kinh nghiệm, hơn nữa cũng không thông minh chút nào, nhưng tôi vẫn muốn hiểu em.”
“Em đừng chê phiền phức, cũng phải tin rằng, tôi xứng đáng được em tín nhiệm.”
Khi Quý Minh Viễn nói những lời này, vẻ mặt anh có một sự nghiêm túc hiếm thấy, nghiêm túc đến mức gần như có thể làm mờ đi tuổi tác và thân phận của anh, như thể trước mắt cô là một người không thể đơn thuần hơn. Hứa Giai Ninh chấn động sâu sắc, ánh mắt cô lại lần nữa lóe lên.
“Thầy Quý…” Cô nhìn anh, cảm xúc nhấp nhô dần trở nên mãnh liệt.
Quý Minh Viễn kiên nhẫn chờ đợi, thấy cô mãi không lên tiếng, anh mỉm cười xoa đầu cô: “Không vội, đợi đến khi nào muốn nói thì nói với tôi. Bây giờ về trước đi.”
Hứa Giai Ninh nhìn anh chằm chằm hồi lâu: “… Vâng.”
*
Hứa Giai Ninh chậm rãi bước về phòng, Quý Minh Viễn đợi cô đóng cửa rồi mới rời đi. Mà vào khoảnh khắc quay người lại, nụ cười trên khuôn mặt của anh cũng dần cứng lại.
Mặc dù an ủi Hứa Giai Ninh như vậy nhưng trong lòng Quý Minh Viễn không hề thoải mái, thậm chí còn có chút lo lắng. Anh có thể nhận ra trong lòng Hứa Giai Ninh giấu rất nhiều bí mật, trong đó có lẽ có cả về anh, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không nguyện ý nói cho anh. Là vì cái gì chứ? Không đủ tín nhiệm, hay là… Không đủ thích? Cho dù là cái nào thì đều không phải là đáp án mà anh muốn.
Nhưng anh biết rõ, anh không thể ép buộc Hứa Giai Ninh. Trông cô rất mềm yếu nhưng thực chất trong lòng lại khá mạnh mẽ. Chuyện gì cô đã quyết định không nói thì anh rất khó có thể cạy ra.
Cho nên cũng chỉ có thể chờ đợi như thế này rồi? Quý Minh Viễn khẽ thở dài, trong lòng không có câu trả lời.
*
Bởi vì hơi buồn bực, sau khi về phòng thay quần áo, Quý Minh Viễn đến phòng tập thể thao của khách sạn, chạy được gần tám km, cảm thấy cả người thoải mái hơn rồi anh mới tắm rửa và trở về phòng.
Lúc này đã gần mười một giờ, trong khách sạn không còn bóng người. Quý Minh Viễn lau đầu bước trên hành lang trải thảm mềm, chỉ có thể nghe thấy tiếng cọ xát rất nhẹ. Đột nhiên, động tác lau đầu và bước chân của anh đồng thời dừng lại, anh nhìn chăm chú vào một điểm. Chỉ thấy một người đang ở ngoài cửa phòng anh. Người đó mặc một chiếc váy màu trắng, mái tóc đã gội hơi lộn xộn tản ra phía sau đầu, một tay cầm điện thoại và thẻ phòng, hơi mất tự nhiên đứng nơi đó, đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn chằm chằm vào anh. Người này, không phải Hứa Giai Ninh thì là ai?
Ý thức được Hứa Giai Ninh đang đợi mình ngoài cửa phòng, Quý Minh Viễn gần như không kịp kinh ngạc, chân đã tự động bước tới: “Sao em lại ở đây?” Anh hỏi.
Thấy sự bất ngờ khó che đậy của Quý Minh Viễn, Hứa Giai Ninh liền biết quyết định này của mình có lẽ hơi vội vàng. Nhưng cô không muốn đợi thêm nữa. Trước nay cô không phải là người giỏi nói dối và che giấu, nhưng vì một số người và một số chuyện, cô lại phải làm những việc mà bản thân không giỏi ấy với người mình yêu nhất, điều này khiến cô vô cùng đau khổ. Sau khi rút ra kinh nghiệm xương máu, cô nghĩ, chuyện của người khác có lẽ cô không thể làm chủ, nhưng chuyện của mình cô vẫn có thể quyết định có muốn nói với anh hay không. Vậy nên cô đã đến đây. Gọi mấy cuộc không thấy ai trả lời, cô liền cứ thế đợi ngoài cửa. Đã quyết tâm làm một việc thì gần như không muốn kéo dài thêm một khắc nào nữa. Hứa Giai Ninh không biết từ khi nào tính tình cô lại trở nên như vậy.
“Không phải thầy nói, khi nào em muốn thì hãy nói cho thầy sao?” Sau khi hồi thần lại, Hứa Giai Ninh kéo kéo khóe miệng, cố gắng làm cho nụ cười bớt miễn cưỡng: “Hiện tại có thể không ạ?”
Quý Minh Viễn có thể nhìn ra sự căng thẳng của Hứa Giai Ninh lúc này, cả người cô như sắp căng chặt lại thành một sợi dây cót rồi. Nhưng anh không nói gì, nghe cô nói xong, anh đi thẳng lên phía trước quẹt thẻ mở cửa.
“Vào đi.”
Anh nghiêng người để cô vào.
Hứa Giai Ninh có chút do dự: “Tầng hai có một quán cà phê, hay là chúng ta đến đó đi?”
“Nửa đêm rồi, lại không phải mở 24/24, em không muốn cho họ tan làm à?” Quý Minh Viễn bật cười nhìn cô: “Trước đây còn có can đảm nhất quyết đòi đến phòng tôi nói chuyện với tôi mà, sao giờ lại không dám rồi?”
Hứa Giai Ninh: “…”
Hứa Giai Ninh chần chừ một chút rồi mím môi bước vào cửa.
*
Quý Minh Viễn bảo Hứa Giai Ninh tìm một chỗ ngồi trước còn mình vào phòng tắm đem quần áo đã thay phân loại ra rồi bỏ vào máy giặt. Đợi sau khi mọi thứ hoạt động bình thường, anh lại đun một ấm nước, pha một cốc nước rồi bưng lên cho Hứa Giai Ninh.
Khi anh làm tất cả những việc này, Hứa Giai Ninh đều thấy trong mắt, lúc anh đun nước cô sớm đã nói mình không khát, nhưng anh vẫn pha một cốc cacao nóng cho cô. Khi nhận lấy, nhìn bọt xoáy trong cốc tan đi, vành mắt cô hơi nóng lên.
“Nói đi.” Quý Minh Viễn ngồi xuống cuối giường cách cô không xa, chống hai khuỷu tay lên đầu gối, hơi nghiêng người tạo ra một tư thế lắng nghe. Hứa Giai Ninh thấy vậy ngược lại không biết nên bắt đầu như thế nào.
“Lúc trước thầy hỏi em, có phải từng bị Tào Bân bắt nạt không…” Hứa Giai Ninh cân nhắc mở miệng, khi nói đến nửa câu sau, cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh: “Em đến đây là để trả lời câu hỏi này của thầy.”
Quý Minh Viễn khẽ mở lớn mắt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
*
Nếu để Hứa Giai Ninh chọn ra chuyện thống khổ nhất trong gần hai mươi ba năm qua. Ngoại trừ chuyện Chung Linh qua đời ra, chính là việc Tào Bân quấy rối cô. Sự việc vế trước vì đến đột ngột nên vô cùng kịch liệt dữ dội, nhưng sau khi biết tất cả chân tướng, nỗi đau ấy sẽ từ từ giảm bớt theo thời gian. Tuy nhiên, sự việc vế sau lại là một cơn ác mộng kéo dài suốt những năm cấp hai của cô. Đến tận ngày hôm nay khi nghĩ lại, cô vẫn sẽ bất ngờ tỉnh lại từ trong giấc mơ, trái tim đập dữ dội trong màn đêm.
Cô biết Tào Bân khi đang học lớp bảy, vừa đúng lúc cô bắt đầu ở nhờ nhà chú Hứa Văn Bác. Ngay từ ngày đầu tiên chuyển đến, cô đã nghe thím Dương Hồng nhắc qua, nói có một người họ hàng xa đang đi học trong thành phố, bình thường cũng ở nhờ ở đây. Nói là họ hàng xa nhưng trong lòng Hứa Giai Ninh biết rất rõ, đó là cậu bé mà dưới quê Dương Hồng đã lựa chọn cho bà ta, chỉ chờ cân nhắc xem xét một chút sẽ chính thức nhận nuôi. Xét về địa vị thì chỉ cao chứ không thấp hơn cô.
Vì bị ốm nên sau khi vào học một tuần Hứa Giai Ninh mới gặp Tào Bân. Hôm đó cô mới từ quê lên thành phố sau ngày nghỉ cuối tuần, vừa mở cửa bước vào đã thấy một chàng trai đang cởi trần lau mình trong phòng, trên người chỉ mặc một chiếc quần lót. Nhìn thấy cảnh này, Hứa Giai Ninh không nhịn được a một tiếng làm cho Dương Hồng đang nấu cơm phải đi ra. Tính khí của Dương Hồng vốn dĩ rất nóng nảy, nhưng nhìn thấy một màn này, bà ta không thể không kìm nén tức giận xuống mà giải thích với Hứa Giai Ninh rằng đây là Tào Bân, cháu trai đằng ngoại của mình mà lúc trước đã nhắc qua với cô. Còn nói anh ta cũng học Nhất Trung, mấy hôm trước vì ốm nên về nghỉ ở nhà, hôm nay mới đến đây. Sau đó lại trách mắng Tào Bân, nói đây phòng này là của em gái, bảo anh ta về phòng mình.
Từ đầu đến cuối Tào Bân đều híp mắt cười, cũng không quan tâm đến lời trách mắng của Dương Hồng, anh ta ném chiếc khăn tắm vào chậu, mặc áo 3 lỗ rồi bước ra ngoài. Lúc đi ngang qua Hứa Giai Ninh, cánh tay trần của anh ta vô tình chạm vào cô. Hứa Giai Ninh lập tức tránh sang một bên, ngẩng đầu lên trừng mắt với anh ta một cái. Sau này cô mới biết đó là Tào Bân cố tình. Ngay từ đầu anh ta đã muốn bắt nạt cô.
Kể từ hôm đó, cô bắt đầu những tháng ngày sống chung với Tào Bân. Vì ở dưới cùng một mái nhà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, hai người không thể thiếu chuyện xích mích. Lúc đầu Hứa Giai Ninh còn tránh mặt anh ta, nhưng sau đó cô mới hiểu, anh ta đang cố tình nhắm vào mình, hơn nữa còn những ý nghĩ cực kỳ xấu. Để không chọc tức Dương Hồng khiến bà ta không vừa ý, Hứa Giai Ninh vẫn luôn im lặng nhẫn nhịn sự tức giận, vắt kiệt trí não và sức lực để chống lại Tào Bân. Cô cứ nghĩ sau khi nhận ra được sự lợi hại của mình anh ta sẽ thu liễm lại, thật không ngờ anh ta ngược lại ngày càng thậm tệ hơn.
Có một đêm, cô trở về phòng ôn bài sau khi tự học buổi tối. Vì có một bài toán cực khó nên cô vẫn luôn mải mê chìm đắm trong mạch suy nghĩ tìm lời giải mà gần như không để ý đến động tĩnh trong nhà. Một bóng đen dừng lại trên đầu cô thật lâu, thấy cô quả thực không có biết gì mới lên tiếng hỏi: “Làm đề gì vậy? Nhìn em nhíu mày kìa. Nào, anh trai xem giúp em.”
Hứa Giai Ninh bị doạ đến suýt chút nữa ném cây bút đi, quay đầu lại nhìn mới biết là Tào Bân.
Nhìn thấy là anh ta, Hứa Giai Ninh tức giận đỏ bừng mặt chất vấn anh ta muốn làm gì. Tào Bân cười cười, du đãng nói: Yêu.
Hứa Giai Ninh đã không còn là trẻ con, đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của anh ta, cô lập tức lạnh mặt xuống mời anh ta ra ngoài. Nhưng Tào Bân không những không đi mà còn tiến lại gần hơn, như thể nhất quyết phải chiếm tiện nghi của cô. Đó là lần đầu tiên Hứa Giai Ninh cảm nhận được tính xâm lược của Tào Bân đối với cô, cô suýt nữa đã không thể phản kháng lại để cho anh ta thuận lợi đạt được mục đích rồi. May mà chú Hứa Văn Bác và thím Dương Hồng trở về kịp thời, Tào Bân không thể không dừng tay, lúc rời đi trông dáng vẻ của anh ta như một con sói đói vậy.
*
Chuyện này khiến Hứa Giai Ninh cảm thấy sợ hãi, sau đó không phải cô không nghĩ đến việc nói với Dương Hồng. Nhưng mà khi lời nói đã đến bên miệng, cô lại ngập ngừng do dự.
Cô biết rất rõ, việc để cô và Tào Bân ở cùng nhau là một ván bạc của Hứa Văn Bác và Dương Hồng. Chính là đặt cược xem ai có triển vọng, có tương lai hơn để sau này sẽ kéo về bên mình. Ban đầu Hứa Giai Ninh cảm thấy sự so sánh này thật nực cười, dù sao ai có con mắt tinh ý đều có thể nhìn ra bên nào tốt bên nào xấu. Sau đó cô dần dần hiểu ra điểm mấu chốt. Đó là cô là nữ, Tào Bân là nam. Mà Dương Hồng lại muốn có một cậu con trai.
Danh Sách Chương: