• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

Đậu Tiểu Tùng để ý thấy hai người kia đang tiến lại gần mình nhưng tình hình trước mắt lúc này không thể bỏ lại mà đi được, cậu ta có chút thất bại cụp mắt xuống, đỡ cụ già lên, phủi bụi trên người ông cụ rồi hỏi ông có bị gì không.

Quý Minh Viễn và Hứa Giai Ninh chạy đến, thấy anh ta đang bận việc riêng nên không vội xen vào. Đợi đến khi ông cụ rời đi rồi Quý Minh Viễn mới bước tới, túm chặt Đậu Tiểu Tùng: “Cậu chạy cái gì?”

Đậu Tiểu Tùng từ bỏ phản kháng, mặt không biểu tình nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt: “Anh đuổi theo làm gì?”

Quý Minh Viễn có cảm giác bị hỏi nghẹn họng, nhất thời không nói nên lời. May mà Hứa Giai Ninh kịp thời bước tới: “Xin chào Tiểu Tùng. Có lẽ em hiểu lầm rồi, chúng tôi là bạn của cha mẹ nuôi em, bọn họ nhờ chúng tôi tìm em. Lúc ở nhà em đã nhìn thấy ảnh cho nên mới một đường đuổi theo. 

Đậu Tiểu Tùng nghe Hứa Giai Ninh giải thích xong trong lòng hơi nghi hoặc. Cậu ta không nhớ hai vị trong nhà kia có những người bạn có thân phận như vậy từ khi nào, nhưng mà trên mặt lại không thể hiện ra. 

“Cho nên bây giờ các người muốn áp giải tôi về nhà sao?”

“Chúng tôi…”

Hứa Giai Ninh cũng bị hỏi cho nghẹn họng rồi, không biết nên nói thế nào mới tốt, cô đành nhìn Quý Minh Viễn như muốn cầu cứu.

Quý Minh Viễn đã từ bỏ ý định nói chuyện khơi thông với cậu ta, anh chỉ nói: “Gọi cho mẹ cậu ấy!”

*


Chỉ trong chốc lát, Ngụy Á Bình đã vội vã chạy đến nơi hẹn, một quán KFC bên đường. Vừa đẩy cửa ra, nhìn thấy cậu nhóc đang ngồi cúi đầu ở bên cạnh, mắt bà ấy lập tức đỏ hoe: “Tiểu Tùng!” Bà ấy chạy bước nhỏ tới nắm lấy cánh tay của Tiểu Tùng vừa mừng vừa giận, một lúc lâu sau, bà ấy mới hỏi ra một câu: “Mấy ngày nay con đã đi đâu? Mẹ với cha con lo sắp chết rồi!”

Nghe thấy từ “cha”, lông mày của Tiểu Tùng hơi động đậy, nhưng cũng chỉ là một chút. 

“Con không có ở nhà, hai người không phải vừa hay được thanh tịnh, cũng không có ai chọc giận ông ấy sao, tìm con làm gì?”

“Đứa bé ngốc, con đang nói cái gì thế!” Ngụy Á Bình nhẹ nhàng khoác vai Tiểu Tùng: “Cha con tức giận là vì con bỏ học mà không bàn với gia đình, con tự nói xem, chuyện này con làm vậy có đúng không?”

Tiểu Tùng không nói gì, chỉ nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười bất cần.

Ngụy Á Bình vẫn muốn nói chuyện thật tốt với con, nhưng khi nghĩ tới việc còn có người ngoài ở đây nên cũng chỉ đành nhịn xuống.

“Giáo sư Quý, tiểu Hứa, cảm ơn hai người rất nhiều. Tôi thật sự không biết phải nói gì mới tốt nữa.” Ngụy Á Bình nói, nước sắp mắt chảy ra, Quý Minh Viễn lập tức an ủi bà ấy.

“Không sao đâu chị Ngụy, tìm được người là tốt rồi. Mau đưa đứa bé về đi, anh Đậu ở nhà chắc hẳn là đợi sốt ruột lắm rồi.”

Ngụy Á Bình ừ một tiếng, kéo Tiểu Tùng muốn rời đi, vẫn là Hứa Giai Ninh gọi họ lại, chỉ vào đồ ăn trên bàn nói: “Dì Ngụy, đây là đồ chúng cháu gọi cho Tiểu Tùng, vừa rồi cậu ấy còn chưa động vào chút nào, dì mang về cho cậu ấy ăn đi.”

Ngụy Á Bình nhìn đống gà rán, hamberger và coca trên bàn, phản ứng đầu tiên là muốn từ chối. Nhưng vừa nghĩ đến Tiểu Tùng thì lại do dự. Bà ấy nhớ khi đứa bé này mới lên thành phố rất thích ăn những thứ kia. Khi ấy, khoảnh khắc gia đình ba người vui vẻ nhất e rằng chính là lúc đến đây ăn. 

Nước mắt lưng tròng, Ngụy Á Bình hít sâu một cái, cười nhìn hai người: “Các cháu còn chưa ăn đi?”

Hứa Giai Ninh sửng sốt, liếc nhìn Quý Minh Viễn, nói: “Vẫn chưa ạ.”

“Vậy được, hay là cháu về với chúng tôi đi, ăn bữa trưa ở nhà tôi. Coi như tôi và cha nó cảm ơn hai người.”

Ngụy Á Bình chân thành mời, Quý Minh Viễn và Hứa Giai Ninh nhìn nhau sau đó đồng ý.

*

Về đến nhà họ Đậu, tự nhiên lại lộn xộn một hồi. 

Sau đó Ngụy Á Bình vội vàng đi mua đồ ăn về nấu, Quý Minh Viễn đi vào phòng ngủ cùng Đậu Đào, không biết đang nói chuyện gì, còn Hứa Giai Ninh ở bên ngoài với Đậu Tiểu Tùng. 

Từ khi vừa bước vào nhà, sau khi báo cáo trước mặt cha Đậu Đào xong, Tiểu Tùng liền ngồi trên sofa, lấy điện thoại ra nghịch không nói một lời. Hứa Giai Ninh ngồi bên cạnh cậu ta một lúc lâu, chủ động bắt chuyện: “Tiểu Tùng, cảm giác về nhà vẫn tốt hơn phải không?”

Tay gõ màn hình của Tiểu Tùng hơi ngừng lại, vài giây sau, cậu ta nhếch khóe miệng, vẫn là nụ cười như hờ hững như vậy.

Hứa Giai Ninh bị từ chối nhưng vẫn chưa chịu bỏ cuộc, cô thử cùng cậu ta nói chuyện một cách lúng túng: “Tại sao lại muốn rời nhà đi?” Ngừng một chút: “Hoặc là nói, tại sao lại muốn bỏ học?

“Không tại sao cả, dù sao thì học cũng không vào, ở trường thật lãng phí thời gian. Không bằng sớm ra ngoài xã hội, vừa tự do còn có thể kiếm tiền.”

Một đứa trẻ mười bốn mười lăm tuổi kiếm tiền cái gì chứ!

Hứa Giai Ninh kìm câu trả lời này xuống, nói: “Tại sao lại học không vào? Tôi nghe mẹ em nói trước đây em học rất tốt.”


“Chị cũng đã nói là trước đây rồi, con người đều sẽ thay đổi, trước kia tôi học tốt nhưng bây giờ học không tốt, không được à?” Tiểu Tùng uể oải hỏi ngược lại, giọng điệu hoàn toàn thờ ơ. Nhưng Hứa Giai Ninh cảm thấy trong lòng cậu ta có lẽ không nghĩ vậy. Bởi vì cô vừa nhìn thấy cậu ta khẽ nhíu mày khi nói lời này.

Đối với sự nổi loạn của một đứa trẻ ở độ tuổi này, Hứa Giai Ninh đại khái cũng hiểu một chút, đang định khuyên nhủ thì Tiểu Tùng như cảm thấy bực bội khó chịu khi nghe, cậu ta đột nhiên đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Hứa Giai Ninh cạn lời một hồi, dựa lưng vào ghế sofa.

Chỉ còn một mình trong phòng khách, ít nhiều có chút buồn tẻ. Hứa Giai Ninh nhàm chán suybnghĩ, bỗng nghe thấy tiếng “tinh” thông báo từ điện thoại.

Là điện thoại của Tiểu Tùng thông báo có người gửi tin nhắn đến.

Hứa Giai Ninh thề cô tuyệt đối không cố ý nhìn vào, nhưng khi nhìn thấy chữ “Anh Bân” xuất hiện trên giao diện trò chuyện của màn hình điện thoại bị khóa và hình đại diện có phần quen thuộc trước tên kia, cô đột nhiên hơi ngạt thở. Trong một khoảnh khắc, cô rất muốn cầm điện thoại lên xem.

“Chị làm gì đấy!”

Có lẽ nhận ra được ý định của cô, Tiểu Tùng vừa ra khỏi phòng vệ sinh đã vội vàng chạy tới cầm lấy điện thoại của mình, phẫn nộ trừng mắt nhìn Hứa Giai Ninh, trong vẻ mặt có tia hoảng loạn khó nhận ra.

Hứa Giai Ninh hồi thần lại mới ý thức được mình đã làm gì, hít thở sâu một hơi, cô nhanh chóng xin lỗi Tiểu Tùng: “Xin lỗi, vừa rồi điện thoại của em đổ chuông, tôi chỉ là…”

Lời nói đến nửa chừng liền dừng lại, bởi vì Hứa Giai Ninh không biết mấu chốt tiếp theo là nên xin lỗi hay quan tâm đến vấn đề kia. Nhưng mà Tiểu Tùng đã hết kiên nhẫn với cô, cậu ta lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, nhét điện thoại vào túi quần rồi quay về phòng.

“Rầm” một tiếng, như một cái búa nặng nề đập vào dây thần kinh của Hứa Giai Ninh. Cô ngồi đó khuôn mặt tái mét, lông mày nhíu chặt lại.

*

Bởi vì bước đệm nhỏ này, cả bữa cơm Hứa Giai Ninh ăn với tâm trạng nặng nề. Trước khi đi cô muốn tìm Tiểu Tùng nói chuyện nhưng không có cơ hội. Một là Tiểu Tùng không cho cô mặt mũi, hai là… Cô cũng sợ chính mình hiểu lầm. Ngộ nhỡ không phải như những gì cô nghĩ thì sao?

Vợ chồng Đậu Đào chìm đắm trong niềm vui sướng khi tìm thấy con trai nên không để ý thấy Hứa Giai Ninh có chút không đúng. Nhưng điều này lại không qua được mắt Quý Minh Viễn, đợi tới khi trở về khách sạn, anh mới hỏi Hứa Giai Ninh: “Nhìn em hốt hoảng kìa, xảy ra chuyện gì vậy?”

Lúc anh nói lời này, hai người đang ở trong thang máy, âm thanh vang lên đột ngột khiến Hứa Gia Ninh bị giật mình, cô vội vàng hoảng loạn ngẩng đầu lên liền thấy vẻ mặt quan tâm lo lắng của Quý Minh Viễn.

“Không sao đâu ạ, có thể là do đến kỳ kinh nguyệt, hôm nay em hơi khó chịu.”

Nói ra cũng buồn cười, vốn dĩ chỉ là cái cớ để đối phó anh, nhưng vừa rồi khi ăn cơm ở nhà họ Đậu, lúc đi rửa tay cô phát hiện ra mình thực sự đã có. Trước đó đã chậm hơn một tuần, cô tưởng tháng này sẽ không tới. Không ngờ lại đến vào lúc này… 

Hứa Giai Ninh cảm thấy nhẹ nhõm đồng thời lại có chút bất lực. Con người, quả thực không thể nói dối.

Quý Minh Viễn có thể cảm nhận rõ ràng Hứa Giai Ninh có điều không đúng, từ hôm qua đến giờ, mọi thứ đều không đúng. Cô cho rằng mình đã che đậy rất tốt, nhưng thật ra chỗ nào cũng có kẽ hở. Có lòng muốn hỏi cho rõ ràng nhưng nghĩ đến việc thân thể cô không thoải mái nên anh tạm thời buông tha cho cô. Mắt thấy thang máy đã dừng lại, anh nói: “Đến rồi, về nghỉ ngơi đi.”

Hứa Giai Ninh vâng một tiếng, nói: “Tạm biệt thầy Quý.”

Quý Minh Viễn vẫn đứng yên không nhúc nhích, đợi tới khi cửa thang máy đóng lại anh mới nhẹ hừm một tiếng. 

Thực sự rất không đúng, vậy mà lại không phát hiện ra anh không đi ra theo. Trước kia có lần nào anh không đưa cô về tới tận cửa phòng đâu?

*

Hứa Giai Ninh không nhận ra mình đã bị lộ, trải qua một buổi sáng dằn vặt giày vò, tinh thần của cô hiện tại có thể nói là vô cùng mệt mỏi. Ban đầu còn định suy nghĩ về mọi thứ, nhưng sau khi thu dọn đồ đạc và nằm trên giường không bao lâu cô đã ngủ thiếp đi. 


Giấc ngủ này cũng không ngon, cô liên tiếp gặp ác mộng, thường xuyên mơ về hồi cấp hai, mơ thấy những cảnh mà cô đã cố gắng quên đi.

Có lẽ vì nội dung quá kinh hoàng, cô trực tiếp tỉnh dậy từ trong giấc mộng, sau một hồi tim đập dữ dội, bên tai cô vang lên một tiếng vù vù. Hứa Giai Ninh cứ nghĩ chứng ù tai của mình lại bị tái phát, đợi đến khi dần dần bình ổn lại nhịp thở, cô mới nhận ra là điện thoại đang đổ chuông.

Vội vàng cầm lấy điện thoại nhìn một cái, là Quý Minh Viễn. Anh tìm cô làm gì? Hứa Giai Ninh do dự, nhấn nút nghe.

“Thầy Quý?”

“Là tôi.” Giọng nói nặng nề của Quý Minh Viễn truyền đến, tựa như rõ ràng hơn bình thường rất nhiều: “Mở cửa ra, tôi đang ở bên ngoài phòng em.”

Hứa Giai Ninh phản ứng lại mới hiểu Quý Minh Viễn đang nói gì. Xoẹt một cái, cô bò khỏi giường, bước nhanh ra mở cửa.

Quý Minh Viễn đã thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt anh lại không được ung dung thoải mái như vậy.

“Em đang làm gì vậy?” Anh hỏi.

“Không làm gì cả, em, em vừa mới ngủ…” Hứa Giai Ninh đáp, hơi mất tự nhiên vuốt vuốt tóc.

Quý Minh Viễn liếc nhìn đầu tóc rối bù lộn xộn của cô, khẽ cau mày lại: “Em vẫn luôn ngủ cho tới tận bây giờ à?”

“Vâng…” Hứa Giai Ninh đáp, nhận ra điều gì đó, cô lại hỏi: “Hiện tại rất muộn sao ạ?”

Quý Minh Viễn không nói gì, đưa điện thoại ra cho cô xem. Trên màn hình hiển thị đã gần sáu rưỡi.

Hứa Giai Ninh: “…”

Đột nhiên không biết phải nói gì, mặt cô ửng đỏ.

“Thân thể khó chịu sao?” Quý Minh Viễn lại hỏi: “Tôi đã gọi cho em mấy lần rồi đều không trả lời, sao lại ngủ say như vậy?

Hứa Giai Ninh cũng thầm thấy kỳ lạ, rõ ràng ngủ không ngon, sao lại ngủ một mạch đến sáu rưỡi được. Đột nhiên cảm thấy đau đầu kinh khủng, cô định đưa tay lên sờ trán. Nhưng trước mặt cô sớm đã có một bàn tay vươn ra.

Lúc Hứa Giai Ninh nhìn thấy một bóng đen trên đỉnh đầu liền phản ứng lại, trước khi Quý Minh Viễn chạm tới, cô như theo điều kiện phản xạ lùi lại một bước. Sau khi lùi lại, cảm giác của cô là: Hối hận, vô cùng hối hận.

Phản ứng có chút quá khích rồi.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK